Cuối cùng cô sẽ ly hôn với anh.
Cuối cùng cô sẽ mất đi hắn.
Cuối cùng cô sẽ không còn có sự che chở của anh nữa.
Lúc cô bị thương, cuối cùng sẽ không có người vội vàng hoảng hốt, bế cô lên nữa.
Lúc cô không muốn ăn cơm, cuối cùng sẽ không có người nghĩ mọi cách nấu cháo ngon, thổi nguội cho cô ăn.
Cô nằm trên sàn nhà, cuối cùng không có người lặng lẽ bế cô lên giường nữa.
Lúc cô xảy ra sự cố, cũng sẽ không có người ở một bên ôm cô, vỗ bả vai cô, nói với cô rằng, có anh ở đây, không phải sợ.
Lúc cô rơi lệ, cũng sẽ không có người lấy khăn tay ra lau nước mắt nước mũi cho cô nữa.
Lúc cô đi đường mệt, cũng sẽ không có người cõng cô lên, hát bài cần em dù chỉ một giây cho cô nữa.
...
Nghĩ đến đây, nước mắt cũng khống chế không được, rơi đầy mặt...
Tháng ngày ở chung với Kiều Minh Húc tính ra còn chưa đến hai tháng, nhưng lại là khoảng thời gian phong phú nhất, được hưởng thụ sự quan tâm săn sóc lớn nhất, có được nhiều niềm vui nhất trong đời cô...
Những chuyện như vậy, từ giờ về sau, chỉ có thể biến thành ký ức, phủ đầy bụi ở trong lòng cô, sau đó trở thành mong ước không thể thành.
Thật muốn tìm một chỗ để mặc sức khóc một trận, để kết thúc hết mọi đau buồn.
Cô chuyển xe lăn tới trước cửa sổ, mờ mịt mà nhìn tòa nhà cao tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2637128/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.