“Xem ra, Đồng Đồng của chúng ta đã nhận được chân truyền của sư phụ, trở thành bậc thầy về nghệ thuật trà đạo rồi.”
Mạch Tiểu Miên nhìn Mạch Đồng Đồng bằng ánh mắt cổ vũ và dịu dàng.
Nhớ lại lần đầu tiên cô nhìn thấy Đồng Đồng trong trại tạm giam.
Lúc đó cô ấy đen nhẻm, gầy gò đáng thương, nhưng bây giờ cô ấy giống như đã thay da đổi thịt, trở thành một người khác.
Cô thực sự mong rằng sau này cô ấy sẽ ngày càng tốt hơn, có thể hạnh phúc mĩ mãn, để không uổng công những khổ cực mà cô ấy đã phải gánh chịu khi còn bé.
“Chị ơi, em cũng rất muốn chị có thể đi xem màn biểu diễn của em.”
Mạch Đồng Đồng nhìn cô với khuôn mặt đầy mong đợi, nói: “Không có chị thì sẽ không có em của ngày hôm nay, tất cả những gì em có đều nhờ chị cho, nếu không có chị, có lẽ bây giờ em vẫn là một đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ, cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc, không có nơi ở, đi đâu cũng bị bắt nạt.”
“Đồng Đồng ngốc!”
Mạch Tiểu Miên tức giận xoa đầu của cô ấy, nói: “Những gì em có không phải do chị cho, mà đó đều là do em nỗ lực mới có được, em đừng nghĩ nhiều về quá khứ nữa, sau này cứ sống thật tốt là được, em chính là niềm tự hào của chị.”
“Em nhất định sẽ để chị tự hào về em.”
Mạch Đồng Đồng nói với ánh mắt kiên định: “Em nhất định sẽ trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2637116/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.