“Nhưng khi em vừa rời khỏi tầm mắt của tôi thì tôi lại nhớ em rồi. Lúc vừa định gọi điện thoại cho em, không ngờ em lại gọi đến trước. Giữa chúng ta thật sự... phải rồi, người Hoa các em có câu gì mà tê giác, dùng để thể hiện trong lòng mọi người có suy nghĩ giống nhau ấy?”
“Không phải là tê giác, mà là tâm linh tương thông suy nghĩ giống nhau.”
Mạch Tiểu Miên cười nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, chính là tâm linh tương thông suy nghĩ giống nhau. Trong tim của hai người chúng ta bị cái sừng lớn của con tê giác đâm thủng một lỗ, sau đó chúng ta có thể nhìn thấy nội tâm của nhau, đúng không?”
Trụ Tư cho rằng mình thông minh bèn giải thích.
Còn có lời giải thích như vậy sao?
Khuôn mặt Mạch Tiểu Miên đầy vạch đen.
Nhưng mà tâm trạng lại rất tốt: “Anh nói đúng, vậy thì chính là đúng, ha ha.”
“Vậy thì đúng rồi. Sau này chúng ta phải để cho cái sừng lớn của con tê giác đâm mạnh vào tim, để chúng ta càng ngầm hiểu ý nhau hơn, có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương mà không cần nói một lời, thế nào? Miên Miên thân yêu của tôi.”
“Tôi là một người phụ nữ yếu đuối, nếu bị chiếc sừng lớn của một con tê giác đâm vào, có lẽ tôi sẽ chết mất.”
“Không sao, để tôi đứng trước mặt em, nếu có chết thì cũng là tôi chết trước!”
“Ha ha, anh còn muốn trở thành ân nhân cứu mạng của tôi lần thứ hai à.”
“Anh hùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2637112/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.