“Nhưng khi em vừa rời khỏi tầm mắt của tôi thì tôi lại nhớ em rồi. Lúc vừa định gọi điện thoại cho em, không ngờ em lại gọi đến trước. Giữa chúng ta thật sự... phải rồi, người Hoa các em có câu gì mà tê giác, dùng để thể hiện trong lòng mọi người có suy nghĩ giống nhau ấy?”
“Không phải là tê giác, mà là tâm linh tương thông suy nghĩ giống nhau.”
Mạch Tiểu Miên cười nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, chính là tâm linh tương thông suy nghĩ giống nhau. Trong tim của hai người chúng ta bị cái sừng lớn của con tê giác đâm thủng một lỗ, sau đó chúng ta có thể nhìn thấy nội tâm của nhau, đúng không?”
Trụ Tư cho rằng mình thông minh bèn giải thích.
Còn có lời giải thích như vậy sao?
Khuôn mặt Mạch Tiểu Miên đầy vạch đen.
Nhưng mà tâm trạng lại rất tốt: “Anh nói đúng, vậy thì chính là đúng, ha ha.”
“Vậy thì đúng rồi. Sau này chúng ta phải để cho cái sừng lớn của con tê giác đâm mạnh vào tim, để chúng ta càng ngầm hiểu ý nhau hơn, có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương mà không cần nói một lời, thế nào? Miên Miên thân yêu của tôi.”
“Tôi là một người phụ nữ yếu đuối, nếu bị chiếc sừng lớn của một con tê giác đâm vào, có lẽ tôi sẽ chết mất.”
“Không sao, để tôi đứng trước mặt em, nếu có chết thì cũng là tôi chết trước!”
“Ha ha, anh còn muốn trở thành ân nhân cứu mạng của tôi lần thứ hai à.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân vốn là đoạn kịch hay nhất từ xưa đến nay mà, đừng nói là lần thứ hai, cho dù là lần thứ ba, thứ tư, hay thứ năm thì tôi vẫn muốn dùng cả thân thể này để cứu mỹ nhân là em...”
Lời nói của Trụ Tư bắt đầu trở nên ngọt xớt.
Mạch Tiểu Miên cũng không muốn nói tiếp với anh ta nữa nên bèn nói: “Chồng tôi về rồi, không tiện nói chuyện với anh nữa, tạm biệt.”
“Được rồi, hẹn gặp lại, tôi sẽ nhớ em, cô Miên Miên thân yêu của tôi.”
Trụ Tư nói với dáng vẻ quyến luyến không muốn rời xa.
Mạch Tiểu Miên cúp điện thoại của anh ta.
Vừa định đặt điện thoại xuống thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Là Kiều Minh Húc gọi đến.
Cô nhìn ba chữ Kiều Minh Húc nhấp nháy trên màn hình, chậm chạp không bắt máy.
Bởi vì cô thực sự không biết mình nên nói chuyện với anh như thế nào.
Cuộc gọi của Kiều Minh Húc liên tục đổ chuông hai lần, cuối cùng cô không thể nhịn được mà bắt máy, khẽ nói: “A lô? Có chuyện gì sao?”
“Người phụ nữ ngốc, chẳng lẽ phải có việc gì thì anh mới có thể gọi điện thoại cho em sao?”
Kiều Minh Húc nói bằng giọng oán trách.
“Ha ha.”
Mạch Tiểu Miên cười cười.
“Mạch Tiểu Miên, chẳng lẽ em không biết hai tiếng ha ha chính là từ bị người ta ghét nhất khi nói chuyện với nhau sao?”
“Ha ha.”
Mạch Tiểu Miên lại cười hai tiếng.
Kiều Minh Húc thật sự tức giận đến mức phổi muốn nổ tung, nếu như cô đang ở bên cạnh, có lẽ anh đã giơ tay trực tiếp bóp chết cô rồi.
Người phụ nữ chết tiệt này, giọng điệu lạ lẫm xa cách như vậy!
“Em còn ha nữa thì anh không khách khí đâu.”
“Ồ.”
“Ngoài ha ha và ồ thì em còn có thể nói được từ gì khác không?”
“Ừ...”
“...”
Kiều Minh Húc thực sự không nói nên lời, chỉ có thể hỏi với dáng vẻ bất lực: “Em đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Tối nay ăn món gì?”
“Cà chua xào trứng, salad dưa chuột, khoai tây xào.”
“Sao lại toàn là món chay thế? Không ăn chút thịt thì sao mà được? Anh phải phê bình dì Trương mới được.”
“Không liên quan gì đến dì Trương, là do em muốn ăn chay, hôm nay em đi giám định hiện trường, đã nhìn thấy thi thể nên không thể nuốt trôi thịt thôi.”
“Người phụ nữ ngu ngốc này, vậy mà em lại chạy đi làm sao? Bộ dạng này của em còn đi giám định sao? Đám người trong tổ giám định đều vô dụng hết rồi à?”
Kiều Minh Húc tức giận.
“Bọn họ không vô dụng, em mới vô dụng.”
Mạch Tiểu Miên nghĩ đến việc mình dần trở nên có cũng được mà không có cũng chẳng sao ở tổ giám định, cảm giác hụt hẫng đó thực sự khiến cô cảm thấy khó chịu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]