Nghĩ đến đây, cả người cô khẽ cứng lại, nói với anh: “Em cũng không thể cứ dựa vào anh để đi vệ sinh mãi. Ngày mai anh đưa cho em hai cây nạng, hoặc là loại giá đỡ có thể đẩy phía trước, có bánh xe, có thể thay thế hai chân ấy.”
“Ừ.”
Kiều Minh Húc gật đầu, nói: “Anh đã tìm người đặt làm rồi, có lẽ ngày mai sẽ đưa đến.”
“Vậy thì tốt, cảm ơn.”
Trong giọng điệu của Mạch Tiểu Miên mang theo vài phần xa cách và không được tự nhiên.
Mạch Tiểu Miên ngồi trên bồn cầu, nhìn bức tường trước mặt, trong lòng chợt dâng lên một nỗi buồn không tên.
Nỗi buồn này khiến cô không biết phải làm sao, thậm chí còn khiến cô đau lòng hơn khi nhìn thấy mẹ Trình vung gậy muốn đánh chết cô.
Hôm qua, cô vẫn tràn đầy khao khát và nguyện vọng với Kiều Minh Húc, ảo tưởng đến việc cùng anh sống trong lâu đài trồng đầy hoa cúc trắng ở khu nghỉ dưỡng Shangri-La, nuôi bốn đứa con, nhìn chúng chạy nhảy nô đùa trong vườn hoa, còn cô và anh thì bận rộn làm cơm cho chúng trong bếp…
Ngủ một giấc tỉnh dậy, lại phát hiện, đây chẳng qua chỉ là một lời nói dối tốt đẹp, một giấc mộng tươi đẹp mà thôi.
Cô biết mà, bản thân làm gì có được may mắn như thế.
Cô cười khổ mấy tiếng, đưa tay vịn tượng, cố gắng để bản thân đứng lên từng chút, sau đó kéo quần lên.
Thế nhưng, dù cô có cố gắng đến đâu cũng vô dụng.
Đôi chân thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2637044/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.