Mạc Tiểu Miên không hiểu về phỉ thuý ngọc thạch, chỉ cảm thấy ba thứ này vô cùng hợp mắt cô, cô sờ lên vòng tay trên cổ tay mình, bắt đầu quan tâm đến giá cả.
“Giảm giá hai mươi phần trăm, là năm trăm vạn.”
“Đắt thế?”
Mạch Tiểu Miên tặc lưỡi, muốn cởi vòng tay ra nhưng lại bị Kiều Minh Húc ngăn lại.
“Cô Kiều, mặc phỉ có không gian tăng tỷ giá rất cao. Nó được chôn vùi ở nơi sâu trong lòng đất, sản lượng ít ỏi khai thác có hạn, trong giới phỉ thuý chỉ chiếm hai phần trăm, cộng thêm đặc tính màu sắc ẩn chỉ riêng nó mới có thì nó đã đứng đầu trong giới ngọc thạch rồi, trước giờ vẫn luôn là vô giá, rất khó mới gặp được.”
Tống Minh Chương giải thích.
“Nhưng mà…”
Mạch Tiểu Miên nghĩ, đeo thứ mấy trăm vạn lên người thì đúng là Alexander.
“Mua.”
Kiều Minh Húc lên tiếng: “Năm trăm vạn thôi mà.”
Năm trăm vạn thôi mà?
Nghe anh nói nhẹ như mây thế kia, Mạch Tiểu Miên không cầm được lại muốn nói, có tiền mà, tuỳ hứng thôi.
“Ha ha, anh Kiều biết nhìn hàng.”
Tống Minh Chương mừng rỡ, gói hộp lại rồi đưa cho Kiều Minh Húc: “Chiếc hộp tử đằng này à quà tặng kèm, hai người nhận lấy, nếu như mặc phỉ không đeo nữa cũng có thể đặt vào trong để cất giữ. Đương nhiên, cũng có thể cất giữ trang sức của cô Kiều.”
“Cảm ơn.”
Kiều Minh Húc nhận lấy, lập tức chuyển khoản cho Tống Minh Chương.
“Cảm ơn anh Kiều, lần sao nếu có gì cần thì cứ đến tìm tôi.
Tống Minh Chương làm xong một mối làm ăn lớn, tâm trạng cực kỳ vui sướng mà nói.
Kiều Minh Húc chợt nhớ đến chiếc lược phỉ thuý kia, anh bèn nói: “Tôi muốn đặt làm một chiếc lược phỉ thuý cho vợ tôi, anh Tống có đề nghị gì không?”
“Lược?”
Tống Minh Chương suy nghĩ: “Tôi kiến nghị chị nhà nên dùng lược hồng phỉ, hôm trước tôi vừa đem một khối hồng phỉ từ Myanmar về, vẫn chưa nghĩ ra nên điêu khắc thế nào, nếu như hai người cần, tôi có thể cho người đặt làm thành lược.”
“Được, cho tôi xem phỉ thuý trước.”
Kiều Minh Húc gật đầu.
Tống Minh Chương bê ra một khối hồng phỉ chưa được mài giũa, bề mặt vẫn còn rất gồ ghề tạo thành hình quạt.
Khối phỉ thuý này không phải loại cao băng chủng, nhưng cũng có màu đỏ tươi diễm lệ, khiến trước mắt người ta rực sáng lên.
“Được, chọn cái này nhé.”
“Không biết anh Kiều và cô Kiều có yêu cầu gì về lược hay không?”
Tống Minh Chương hỏi hai người: “Tôi có thể nói lại yêu cầu này với nhà thiết kế, đợi khi bản thiết kế làm xong sẽ đưa cho hai người xem qua, nếu như hài lòng sẽ bắt đầu mài giũa điêu khắc.”
Kiều Minh Húc nhìn về phía Mạch Tiểu Miên: “Em có yêu cầu gì không?”
Mạch Tiểu Miên cảm thấy lược thì là lược thôi, còn yêu cầu gì được nữa, bèn nói: “Có thế nào em cũng thích hết.”
“Ừ, yêu cầu của tôi là, khắc hai chữ Kiều Mạch lên thân lược, những thứ khác cứ đợi bản vẽ làm xong rồi nói tiếp.”
Kiều Minh Húc nói với Tống Minh Chương.
“Được.”
Tống Minh Chương mừng rỡ gật đầu: “Tôi nhất định sẽ bảo nhà thiết kế làm ra chiếc lược có ý nghĩa tình yêu nhất.”
“Cảm ơn.”
Ra khỏi Thuý Ngọc Hiên, Kiều Minh Húc đưa Mạch Tiểu Miên cùng trở về Hoàng Uyển.
Sau khi cả hai tắm xong và chuẩn bị đi ngủ, Kiều Minh Húc nhận được cuộc gọi của Lâm Ngọc: “Minh Húc, em đã hiểu thật rồi, anh không yêu em nữa, em cũng không cần lưu luyến, bây giờ, em đồng ý giải trừ hợp đồng với anh.”
“Ngọc Ngọc, thật sao?”
Kiều Minh Húc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Ừm. Bây giờ anh qua đây, em đợi anh ở nhà. Nhớ kỹ, em muốn ba ngàn vạn, sau đó chúng ta chia tay trong vui vẻ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]