Tất cả các vị khách quan thì thầm to nhỏ với nhau, thăm dò lẫn nhau.
“Nghe nói tối hôm qua cậu Phùng đã đánh nhau với người khác ở Diva.”
“Vậy chuyện gì đã xảy ra với Lãnh Kiều Thi?”
“Chắc là đi đánh giúp.”
“Sắp cưới đến nơi rồi mà còn đi đến Diva chơi xong đánh nhau. Thật là không thể tưởng tượng nổi mà.”
…
Vẻ mặt của người lớn nhà họ Phùng và nhà họ Lãnh đều vô cùng tệ, trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã và xấu hổ.
Phùng Quang Hiển đứng trên sân khấu, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người rồi cuối cùng dừng lại trên người Mạch Tiểu Miên.
Khóe môi anh ấy vốn dĩ luôn có chút giễu cợt nhếch lên một nụ cười nham hiểm nhìn Mạch Tiểu Miên, sau đó đưa mắt nhìn về phía cuối thảm đỏ, nhìn về phía Lãnh Kiều Thi đang nắm tay cha cô, từng bước từng bước tiến về phía anh…
Nhìn vết thương trên trán, cách cô đi như chim cánh cụt.
Lòng anh ấy chợt khẽ động.
Khi anh ấy lên sáu tuổi, một gia đình họ Lãnh chuyển đến ở trong sân.
Cả gia đình họ đã đến nhà họ Lãnh để giúp đỡ.
Ông nội yêu cầu anh ấy chăm sóc cô bé bốn tuổi họ Lãnh.
Khi đó, Lãnh Kiều Thi có một biệt danh là Nhị Nha, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, trông rất bụ bẫm, khuôn mặt bầu bĩnh ửng hồng, đôi mắt to đen láy, hai hàng nước mũi chảy dài, nhìn trông vừa bẩn vừa dễ thương.
Cô ấy kéo nhẹ góc áo anh trìu mến và gọi anh ấy là anh.
Sau đó dùng nó để lau nước mũi của cô ấy.
Anh ấy không nhịn được mà nhấc cô ấy lên rồi đánh vào mông của cô ấy.
Cô ấy cũng bật khóc òa lên, rồi chạy đến chỗ của người lớn để mách tội.
Ông nội cũng nghiêm khắc chỉ trích anh ấy và yêu cầu anh phải chăm sóc tốt cho em gái Nhị Nha, người sẽ là cháu dâu của ông trong tương lai.
Nghe đến đây, anh ấy lại càng ghét cô gái này, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, anh đều túm tóc, dọa nạt hoặc đẩy cô ấy xuống đất khiến cô ấy bật khóc.
Mặc dù vậy, cô vẫn muốn đi theo anh như một cái đuôi, giọng cô ấy lanh lảnh trong trẻo không ngừng gọi anh trai.
Những đứa trẻ trong khu nhà không biết nghe từ mồm ai mà biết được Nhị Nha sẽ là vợ của anh ấy trong tương lai nên bắt đầu cười nhạo, khi nhìn thấy cô ấy, chúng gọi cô ấy là cô vợ nhỏ của Phùng Quang Hiển.
Và cô ấy đã thực sự đồng ý một cách ngọt ngào.
“Cô đi ra chỗ khác đi, tôi không muốn ở gần cô, đáng ghét.”
Anh tức giận mắng mỏ Nhị Nha đang đi theo sau anh.
“Anh, em là vợ của anh mà, em thích đi theo anh, đừng ghét bỏ em.”
Cô nhìn anh với đôi mắt to tròn ngây thơ và trong sáng rồi nói.
“Tôi ghét cô, tôi sẽ không bao giờ ở bên cô gái hôi xấu xí và bẩn thỉu như cô.”
Phùng Quang Hiển tức giận đẩy cô xuống đất.
Nước mắt của Nhị Nha lại không ngừng tuôn rơi, và không ngừng nói với anh ấy rằng đừng ghét cô ấy.
Kể từ đó, cô bé thực sự bắt đầu biết gọn gàng, không còn đầu bù tóc rối, không còn hai hàng tóc lòa xòa, thậm chí còn bắt đầu ăn mặc như một nàng công chúa xinh đẹp biết cười.
Nhưng anh ấy vẫn không thích cô ấy, anh ấy khó chịu khi nhìn thấy cô, và tránh xa cô ấy.
Nhưng cô ấy vẫn kiên trì miệt mài đi theo anh ấy, nhưng không giống như lúc trước, bổ nhào lên tóm lấy cổ áo của anh ấy, không ngừng gọi là anh trai.
Thay vào đó, cô lặng lẽ nhìn anh, và ngay khi anh quay lại nhìn cô, cô bĩu môi tỏ vẻ bất bình.
Điều này thực sự làm anh cảm thấy rất phiền. Vì cố tình lạnh nhạt với cô ấy, khiến cho cô cách xa anh ấy một chút, anh cũng bắt đầu chơi với các cô gái khác, từ tiểu học đến cấp hai.
Dần dần cô không còn bám đuôi anh ấy nữa, nhìn thấy anh ấy cũng không gọi là anh nữa mà là ánh mắt lạnh lùng, dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]