Lãnh Kiều Thi buông chai bia trong tay xuống, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Phùng Quang Hiển đang dưới đất, nhưng lại bị anh ấy đưa tay đẩy ra: "Ai cần em quan tâm hả? Cút ra!"
Lãnh Kiều Thi lập tức đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Tôi không quan tâm đến anh, tôi chỉ không muốn hôn lễ ngày mai của tôi mà chú rể phải vắng mặt vì bị thương nặng mà thôi."
"Yên tâm đi, chỉ cần tôi vẫn chưa chết, cho dù có bò thì tôi cũng sẽ bò đến hôn lễ."
Phùng Quang Hiển che cái trán chảy máu, ngồi dậy, cau mày nói với Lãnh Kiều Thi: "Em xem dáng vẻ bây giờ của em đi, đầu thì đầy máu, thiếu chút nữa còn bị hủy dung, ngày mai em nhất định sẽ là cô dâu xấu nhất trên đời."
"Anh cũng chẳng có chỗ nào đẹp trai đâu."
Lãnh Kiều Thi rất khinh thường liếc anh ấy một cái rồi nói: "Nói không chừng còn biến thành chú rể què."
"Được rồi, đừng ồn ào nữa! Hai người đều đến bệnh viện với tôi!"
Kiều Minh Húc thật sự nhìn không nổi hai người này nữa, trên mặt trên người đều là vết thương, còn đang chảy máu mà còn cãi nhau cho được, anh tiện tay đưa dùi cui trên tay cho Phùng Quang Hiển.
Phùng Quang Hiển dựa vào lực chống đỡ của dùi cui mà đứng dậy, lảo đảo đi vài bước rồi mới dần đứng vững.
Lãnh Kiều Thi đi chân trần, cũng chật vật theo Kiều Minh Húc lên xe, được anh đưa đến bệnh viện.
*
Kiều Minh Húc ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2637019/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.