Chương trước
Chương sau
“Không được!”

Tay Kiều Minh Thiên dùng lực ôm cô chặt hơn: “Em bắt buộc phải gả cho anh!”

“Đúng thật là. Bây giờ không phải em đã gả cho anh rồi sao? Nhưng lúc đó thì khác, em là gái ế không gả ra ngoài được, cha mẹ em sầu chết đi được.”

“Ừm ừm, vì thế nên em phải cảm ơn anh, là anh giúp em thoát ra khỏi việc gái ế không ai thèm, khiến cha mẹ em nở mặt nở mày, khiến cho em kết thúc đau khổ xem mắt.”

“Đúng là phải cảm ơn. Lúc đó, cha mẹ anh tìm đến nhà em, hỏi cưới em, nhà em có cảm giác như trúng độc đắc năm trăm vạn vậy, nhất là mẹ em, vui mừng đến mức muốn tiễn em đến nhà anh ngay lập tức luôn.”

“Ừm hừ...”

Kiều Minh Húc coi thường dùng mũi hừ một tiếng: “Anh và nhà anh tận mấy trăm triệu.”

“Woa, không ngờ em vậy mà lại trúng độc đắc một ngàn lần!”

Mạch Tiểu Miên cũng phối hợp với anh, nói rất khoa trương.

“Gặp may quá!”

“Ừm ừm ừm.”

“Vậy thì nhanh hôn anh một cái.”

Kiều Minh Húc nghiêng người cô lại, đôi mắt đen láy nhìn cô, hơi thở ấm nóng phà vào mặt cô, ngứa ngáy và tê người.

Cho dù anh đã mở lòng với mình nhưng cô vẫn không quen với ánh mắt cháy bỏng này của anh.

Kiều Minh Húc nhìn gương mặt đỏ lên như trái táo của cô, rất đẹp, rất đáng yêu, còn có môi cô, cho dù hơi nhợt nhạt, có hơi khô và bong tróc, anh vẫn muốn hôn một cái.

Chỉ là, tình trạng cô bây giờ, anh sợ hai người vì hôn mà cảm xúc kích động quá, dẫn đến đầu cô xảy ra vấn đề, vì thế không dám động, chỉ liếm môi, yết hầu di chuyển lên xuống vài lần, cảm giác hơi khát.

Anh buông cô ra, ngồi dậy, cầm chiếc cốc của Mạch Tiểu Miên đặt trên bàn, rót một cốc nước uống vào.

“Khát lắm sao?”

Mạch Tiểu Miên thấy anh uống ba cốc nước liền nên không kìm được tò mò.

“Ừm, mỗi lần nhìn thấy môi em đều thấy khát.”

Kiều Minh Húc thành thật nói, ánh mắt lo lắng nhìn vào môi cô.

Nghe anh nói vậy, Mạch Tiểu Miên cũng cảm thấy mình rất khát nên thè lưỡi ra liếm môi, nuốt vài ngụm nước bọt rồi cố gắng ngồi dậy: “Em cũng khát nữa.”

“Ừm.”

Kiều Minh Húc đưa cốc nước còn ít nước lại cho cô.

Mạch Tiểu Miên nhận lấy rồi uống hết, đưa lại cho anh.

“Còn khát không?”

Kiều Minh Húc nhìn đôi môi ẩm ướt của cô, cảm giác khát lại dâng lên.

“Ừm.”

Kiều Minh Húc rót thêm một ly, uống hết một nửa, chừa một nửa cho cô.

Nhìn thấy môi cô đặt lên nơi mình vừa uống, anh đột nhiên có cảm giác đang hôn cô, cảm giác khát cũng dần dần biến mất.

Mạch Tiểu Miên uống xong cũng thấy không còn khát nữa.

Cô không muốn uống quá nhiều nước, tránh mình phải đi vệ sinh nhiều.

Cho dù cô được Kiều Minh Húc bế vào nhà vệ sinh đã không còn cảm giác xấu hổ ban đầu nhưng vẫn thấy không được tự nhiên.

Vẫn là nên đi ít thôi.

Cô đưa cốc cho Kiều Minh Húc, kéo chăn nằm xuống.

Kiều Minh Húc cũng rút vào chăn cô.

“Không phải có hai cái chăn à?”

“Ừm.”

“Anh đắp chiếc kia đi.”

“Không muốn.”

Kiều Minh Húc nói xong, giơ tay ôm lấy eo cô, tắt đèn, ra lệnh: “Đi ngủ!”

Mạch Tiểu Miên bất lực, chỉ đành mặc cho anh ôm mình.

Cho dù có hơi chật chội nhưng cũng thoải mái.

Cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Kiều Minh Húc cũng nhanh chóng thiếp đi.

Hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ, vì dựa vào nhau mà ngủ rất ngon.

Y tá đó vốn định nhân cơ hội trực ban đến quyến rũ Kiều Minh Húc, kết quả phát hiện vợ chồng người ta ân ái ngủ cùng nhau, bản thân không hề có kẽ hở nào để chen vào, chỉ đành ngưỡng mộ ghen tị thu lại lòng hoang tưởng của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.