Phùng Quang Hiểu tỏ ra khiêm nhường nghe lời dạy bảo, nói: “Chỉ cần là em nói, tôi đều sẽ nghe theo. Nhưng, Mạch Tử, tình trạng bây giờ của em còn tham gia hôn lễ của tôi được không? Hôm đó là ngày tôi đẹp trai nhất cũng là ngày thảm hại nhất của tôi đó.”
“Đẹp trai nhất thì có thể hiểu, sao mà thảm hại nhất chứ?”
Mạch Tiểu Miên không kìm được hỏi.
“Phải cưới người phụ nữ mình không yêu, từ một người đàn ông độc thân tự do phấn khởi chớp mắt trở thành người đàn ông đã kết hôn, sao mà không phải là thảm hại nhất chứ?”
Cho dù mặt Phùng Quang Hiển có cợt nhả nhưng ánh mắt đó vẫn có thể nhìn ra được tâm trạng không vui và nặng nề cỡ nào.
Mạch Tiểu Miên nghe anh ấy nói vậy thì nhìn Kiều Minh Húc: “Ngày chúng ta kết hôn, có phải cũng là ngày thảm hại nhất của anh không?”
“Không phải.”
“Ngày đẹp trai nhất?”
“Không phải.”
“Vậy thì là gì?”
“Ngày bước vào cuộc sống của Mạch Tiểu Miên.”
Kiều Minh Húc đáp vậy.
Trông rất bình thản nhưng lòng của Mạch Tiểu Miên lại rung động, dường như đây là một câu tỏ tình hay nhất của anh.
Phùng Quang Hiển nhìn hai người tình qua ý lại thì vui mừng thay cho Mạch Tiểu Miên nhưng cũng âm thầm buồn bã.
Anh ấy thật sự hận ông nội của mình không phải ông nội của Kiều Minh Húc.
Nếu như cũng có người ép mình kết hôn với Mạch Tiểu Miên như vậy thì tốt rồi.
Mình cũng ép mình kết hôn nhưng đối tượng lại là Lãnh Kiều Thi đó.
Đối với con nhóc vừa lạnh lùng vừa xấu xa – Lãnh Kiều Thi mà từ nhỏ anh ấy đã quen biết thì anh ấy thật lòng không muốn nhìn thêm một cái.
Đương nhiên, Lãnh Kiều Thi cũng không muốn nhìn anh ấy thêm một cái.
Anh ấy không bước vào cuộc sống của Lãnh Kiều Thi được, Lãnh Kiều Thi cũng không bước vào cuộc sống của anh ấy được.
“Anh Quang Hiển, anh cũng đến rồi à?”
Giọng giòn tan và vui vẻ của Mạch Đồng Đồng vang lên trước cửa.
Cô ấy mới vừa tan học, cô ấy muốn ở bên cạnh trông coi Mạch Tiểu Miên nhưng bị mẹ Mạch đuổi đi học, nói học sinh không được cúp học.
Cô ấy chỉ đành đi học thôi, vừa tan học đã chạy đến đây ngay.
Không ngờ lại gặp Phùng Quang Hiển mấy ngày nay không gặp rồi nên cô ấy tung tăng vui vẻ, quên mất là mình đến thăm chị cũng không để ý là chị đã tỉnh.
Cô ấy mặc bộ đồng phục tươm tất, trên mặc áo khoác tây màu đen, áo sơ mi trắng thắt nơ màu đỏ, dưới mặc đầm caro ngắn phong cách Anh, giày da đen, tất trắng khiến cho cô ấy vô cùng xinh xắn, như nữ sinh bước từ hoạt hình ra vậy.
Mắt Phùng Quang Hiển sáng lên, lại quên đi lời dặn dò trước đây của Mạch Tiểu Miên, ngả ngớ nhìn cô ấy mà huýt sáo, đôi mắt đào hoa lấp lánh: “Đồng Đồng, em đúng là xinh đẹp, anh thích em quá rồi.”
Mạch Đồng Đồng nghe vậy thì vui mừng đỏ lên, ánh mắt dâng trào, cười ngọt ngào vô cùng: “Anh Quang Hiển, anh thích em thật sao?”
“Đương nhiên, anh không thích Đồng Đồng thì thích ai được chứ?”
Mạch Đồng Đồng nghe vậy thì gương mặt rạng rỡ, mạnh dạn giơ tay ôm lấy cánh tay của Phùng Quang Hiển, chớp mắt hỏi anh ấy: “Anh Quang Hiển, anh đừng kết hôn với người phụ nữ đó nữa, anh kết hôn với em đi, được không? Em nhất định sẽ càng ngày càng xinh đẹp và càng ngày càng xuất sắc!”
Phùng Quang Hiển định tùy tiện nói một tiếng được thì thấy đôi mày của Mạch Tiểu Miên đang nhíu lại, bất chợt nhận ra mình nên cách xa Mạch Đồng Đồng một chút nên vội vàng đẩy cô ấy ra, cười nói: “Đồng Đồng xinh đẹp đến thế, xuất sắc đến thế, anh không xứng với Đồng Đồng, sau này Đồng Đồng phải tìm một người đàn ông đẹp trai hơn anh để kết hôn, đến lúc đó, anh Quang Hiển chúc phúc em, tặng em món quà lớn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]