Chương trước
Chương sau
"Không sao."

Kiều Minh Húc đáp một tiếng rồi bế Mạch Tiểu Miên dậy, bế cô ra ngoài, đặt lên giường.

Ban nãy, mẹ Mạch vừa đi ra ngoài nghe điện thoại nên không biết chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh.

Bà nhìn thấy hai mắt con gái sưng húp còn vương nước mắt trên đó, lo lắng hỏi: "Tiểu Miên, sao con lại khóc? Con đừng khóc mãi, khóc đến tim của mẹ vỡ vụn hết rồi."

Mạch Tiểu Miên nhìn gương mặt vì mình mà tiều tụy đi rất nhiều của mẹ, áy náy nói: "Mẹ, xin lỗi, để mẹ lo lắng rồi."

"Hai mẹ con chúng ta, còn nói lời khách sáo như xin lỗi gì chứ?"

Mẹ Mạch nói: "Con thấy có lỗi thì sống cho thật tốt, nghĩ cách để mình đứng lên, đừng để mẹ lo lắng. Còn nữa, người con có lỗi nhất là con rể Kiều, mấy ngày nay, nó vì con mà ốm đi rất nhiều, ban ngày nó làm việc, tối đến lại ở bên con. Một cậu ấm sống trong nhung lụa như nó, ba ngày nay, nằm bên giường con, nắm lấy tay con mà ngủ."

Mạch Tiểu Miên nhìn Kiều Minh Húc.

Đúng thật là trông anh tiều tụy đi rất nhiều, mái tóc đã lâu không chải bây giờ đã rối bời, hốc mắt bị sụp sâu do thiếu ngủ, quầng mắt sưng húp, râu mọc lung tung, khiến cho người vốn đẹp trai sạch sẽ là anh trông có vẻ thăng trầm hơn.

Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn anh sau khi tỉnh lại.

Trước đây, cô vẫn luôn đắm chìm trong nỗi đau khi mình không thể đi lại được, không hề để ý đến rốt cuộc anh đã phải chịu biết bao khổ cực trong những ngày tháng mình bị thương hôn mê.

Cô không kìm được giơ tay, sờ cằm anh.

Râu đâm rát tay.

Kiều Minh Húc bị cô sờ như vậy, ánh mắt dịu dàng hơn nhìn cô và nói: "Đợi khi em khoẻ lại, cạo râu giúp anh, còn tóc nữa. Dù sao, tóc và râu của anh cũng do em phụ trách, em không khoẻ lại, anh sẽ để nó mọc dài ra, đến lúc đó sẽ biến thành người đàn ông râu quai nón bẩn thỉu, lấy râu đâm em, xem em có đau không."

Mặt Mạch Tiểu Miên hơi đỏ lên, mắt ươn ướt.

Anh quan tâm mình như vậy, mình có lý do gì để từ bỏ bản thân đây?

"Đợi em hai hôm, em cạo râu giúp anh. Nhưng, cạo trầy, cạo xấu rồi thì đừng trách em."

Mạch Tiểu Miên mím môi nói.

"Cạo trầy rồi thì em có thể hôn an ủi anh. Còn về việc cạo xấu thì anh cảm thấy không sao, dù sao anh cũng là người đã có vợ, không muốn đi dụ dỗ phụ nữ bên ngoài, xấu thì xấu thôi, em không thấy xấu là được."

Kiều Minh Húc tỏ vẻ không sao, thậm chí là còn mang chút bất cần.

"Ây da, mấy ngày không gặp lại học được cách luyên thuyên và giở thói lưu manh rồi, em không thèm hôn anh đâu."

Mạch Tiểu Miên cũng giả vờ dùng giọng điệu nhẹ nhàng ngày trước trêu chọc.

"Em không muốn hôn anh, vậy thì anh hôn em."

Kiều Minh Húc nói xong, đưa miệng qua...

Mạch Tiểu Miên giơ tay đẩy mặt anh ta, tai đỏ lên: "Bớt làm em buồn nôn, mẹ em còn ở đây kìa."

"Hì hì, mẹ không thấy gì hết, hai đứa tiếp tục."

Mẹ Mạch cười hi hi nói xong, biết điều mà đi ra, để lại không gian cho đôi vợ chồng trẻ.

Mẹ Mạch vừa đi, phút chốc Mạch Tiểu Miên như biến thành đóa hoa tàn vậy, cúi đầu xuống, ánh mắt u ám.

"Người phụ nữ ngốc."

Đương nhiên là Kiều Minh Húc biết cô giả vờ nhẹ nhàng để lừa mẹ Mạch, để bà không cần lo lắng cho mình, anh giơ tay vỗ lên tay cô nói: "Ở trước mặt anh, em không cần giả vờ, biết không?"

"Ừm."

Mạch Tiểu Miên nhìn anh nói: "Nhưng, anh yên tâm, em sẽ không từ bỏ bản thân mình đâu, em sẽ cố gắng đứng dậy, không mang phiền phức cho anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.