Đài phun nước trong vườn đang không ngừng phun nước, một số bệnh nhân hoặc người nhà của họ đang ngồi rải rác trên bãi cỏ.
Ánh mặt trời vào buổi trưa của mùa thu thật tuyệt, không quá lạnh cũng không quá nóng, hơi ấm chiếu vào cơ thể khiến cho người ta cảm thấy thật dễ chịu.
Dưới gốc cây đa nhỏ, Kiều Minh Húc dừng xe.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, đưa tay nắm chặt bàn tay lạnh băng của cô, chăm chú nhìn cô hỏi: “Tiểu Miên, bọn mình nghỉ ngơi ở chỗ này một xíu nha?”
Mạch Tiểu Miên cụp mắt vẫn không nói một lời nào.
“Tiểu Miên, tôi hát cho em nghe có được không? Hát bài “Mỗi giây mỗi phút đều cần có em” nha!”
Mạch Tiểu Miên vẫn chỉ chớp mắt, nhưng sâu trong ánh mắt cô lại ánh lên sự mong đợi mà nhìn anh.
“Tôi cõng em rồi hát cho em nghe nhé!”
Kiều Minh Húc xoay người lại trước mặt cô, đưa tay cõng cô lên, bắt đầu vừa từ từ bước đi vừa cất tiếng hát:
“Anh nguyện sẽ lấy tên lửa đưa em đi đến chân trời
Nơi trời cao sẽ chỉ có hai người
Sống đến nghìn năm tuổi, sống đến khi đầu bạc răng long
Có em kề bên bao điều đều trở nên vui vẻ…”
Hát tới đây, giọng của Kiều Minh Húc chợt trở nên nghẹn ngào.
Trong đầu anh lúc này hiện lên tất cả những hình ảnh sau khi kết hôn với cô, đó là những hồi ức vui vẻ, khiến anh cảm nhận được hạnh phúc là gì mỗi khi nhớ về.
“Cùng anh đứng bên nhau khiến em cảm thấy rất hạnh phúc.”
Giọng hát nhẹ nhàng yếu ớt của Mạch Tiểu Miên vang lên sau lưng anh.
Kiều Minh Húc vui mừng, tiếp tục hát theo:
“Mặc cho trời đất quay cuồng,
Mặc cho gió thổi mưa tuôn, chỉ cần nhìn thấy em
Như thấy ánh sáng nơi ngàn dặm xa xôi…”
Anh hát, Mạch Tiểu Miên ở sau lưng cũng cất tiếng hát nhẹ nhàng mà hát theo anh…
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên cơ thể hai người, trong mắt của những người xung quanh, đây thực là một bức tranh vô cùng ấm áp và cảm động, mọi người đều nhìn Mạch Tiểu Miên với ánh mắt ước ao.
“Có em là vui vẻ, có em là hài lòng mãn nguyện,
Dù cơm canh đạm bạc nào có xá gì
Cùng em chia ngọt sẻ bùi, mỗi giây phút nào cũng đều cần có em
Em như ánh sáng nơi trời cao…”
Đôi tay của Mạch Tiểu Miên vốn yếu ớt mà buông thõng trên vai anh đã chuyển thành dịu dàng ôm lấy cổ anh, úp mặt vào vai anh, giống như hình ảnh ngày hôm đó vậy.
“Tiểu Miên!”
Kiều Minh Húc không dám lớn tiếng mà nhẹ nhàng gọi tên cô.
“Ừm…”
Mạch Tiểu Miên đáp lại bằng một tiếng kêu thật nhỏ.
Âm thanh đáp lại này đối với anh thật không khác gì âm thanh của thiên đường, tinh thần của anh trở nên vui mừng phấn khởi.
Anh cõng cô tiếp tục đi dạo: “Em có nhận ra tôi không?”
“Chồng ơi…”
Mạch Tiểu Miên ở sau lưng đáp lại, giọng nói mang chút mềm mại ngọt ngào.
Hai tiếng này làm cho sức đề kháng của Kiều Minh Húc quay về số 0 tròn trĩnh, trong tình cảnh này lại được nghe cô gọi anh như vậy, làm anh thích thú muốn bay lên trời.
“Ừ, tôi là chồng của em, gọi thêm một tiếng nữa đi!”
“Ông chồng.”
Mạch Tiểu Miên ở sau lưng cất tiếng.
Kiều Minh Húc bực bội, sửa lại: “Là chồng, không phải là ông chồng.”
“Ông…chồng”
Mạch Tiểu Miên lại gọi như cũ.
“Mạch Tiểu Miên! Em lại muốn lừa gạt tôi có phải không.”
Kiều Minh Húc giả vờ như rất tức giận: “Coi chừng tôi đánh cái mông nhỏ em đấy!”
“Ông chồng…sắp ngã rồi.”
Mạch Tiểu Miên ở sau lưng vẫn dùng cách gọi đó nói.
Kiều Minh Húc chợt nhận ra có điều không đúng bèn nhìn ngó xung quanh.
Bỗng thấy cách đó không xa, có một cụ già ngồi trên xe lăn ngủ gật, trông như sắp ngã đến nơi.
Thì ra Mạch Tiểu Miên không hề gọi anh là chồng mà là đang nhắc đến cụ già bên kia.
Lúc này, anh không chỉ cảm thấy mỗi bực bội thôi nữa, mà là thực sự cảm giác được có một đàn quạ bay trước mắt anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]