Lại nghĩ đến đôi bàn tay của Kiều Minh Húc, tỉ mỉ nhẹ nhàng, còn thoang thoảng hương thơm của cây tùng dễ chịu...
Liệu Kiều Minh Húc có chịu bỏ ra 30 triệu nhân dân tệ để chuộc cô?
Hay là để mặc cho cô tự sinh tự diệt, sau đó thuận lý thành chương ở bên cạnh Lâm Ngọc mà không gặp bất cứ trở ngại nào?
Gã mặt sẹo vươn tay hất tay gã lùn ra, nói: "Trước khi xong việc, thu hồi ngay suy nghĩ kia của cậu lại, gọi điện thoại đi!"
Người đàn ông thấp bé có vẻ hơi sợ anh ta, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mạch Tiểu Miên, nuốt từng ngụm nước bọt, sau đó cầm điện thoại di động lên, bấm số của Kiều Minh Húc, mở loa ngoài.
"Chuyện gì?"
Điện thoại nhanh chóng được tiếp thông, giọng Kiều Minh Húc vang lên.
"Ồ, tổng giám đốc Kiều phải không?"
Người đàn ông lùn cười gian, giọng điệu khó nghe nói.
Giọng nói của Kiều Minh Húc bên kia lập tức trở nên lạnh lùng cứng rắn: "Ai?"
"Ồ, anh không cần biết tôi là ai, anh chỉ cần biết, vợ của anh nằm trong tay chúng tôi..."
Nói xong, anh ta bật video lên, quay hướng về phía Mạch Tiểu Miên đang bị trói lại, sau đó tắt máy, cười lạnh nói: "Nếu như anh còn muốn tính mạng của vợ mình được đảm bảo, thì không được phép gọi cảnh sát, nhanh chóng đưa đến đây 30 triệu nhân dân tệ tiền cọc, tôi sẽ thả cô ta ra. Nếu không, tôi sẽ để cho mười mấy anh em của tôi tàn bạo cô ta một cách vô nhân đạo. Chậc chậc, dáng dấp của vợ anh đẹp như vậy, thân hình nuột nà, mới vừa rồi tôi còn sờ một chút, ít nhất cũng là 34C, co giãn mềm mại..."
"Câm miệng!"
Khi Kiều Minh Húc vừa nghe thấy anh ta đã sờ vào ngực Mạch Tiểu Miên, máu toàn thân liền dồn lên người, tức giận hét lên một tiếng!
Tiếng gầm thét của anh lớn đến mức giống như một con rồng bạo chúa, làm tay của tên côn đồ đang cầm điện thoại di động kia cũng phải run lên, ngay cả Mạch Tiểu Miên đang nghe ở bên cạnh cũng bị tiếng hét của anh làm cho giật mình.
Ngay cả lần cô làm vỡ quả cầu pha lê của anh, anh cũng không hét lớn lên như thế này.
"Ba mươi triệu nhân dân tệ, đặt ở thùng rác số 3 phía đông thành phố!"
Người đàn ông mặt sẹo cầm lại điện thoại di động, nói: "Trước 3 giờ chiều, người của chúng tôi phải lấy được tiền, nếu không, hậu quả tự mình gánh chịu!"
Nói xong anh ta liền cúp điện thoại.
"Anh nói xem chồng cô ta có đưa tiền tới không?"
Gã lùn hỏi tên mặt sẹo.
"Đi xem thử! Cho dù anh ta không đưa, cũng sẽ người trả cho chúng ta ba triệu."
Tên mặt sẹo nhìn Mạch Tiểu Miên nói.
Thường thì một người phụ nữ khi bị bắt cóc phải sợ hãi và hoảng loạn, la hét, chửi bới hoặc khóc lóc, nhưng người phụ nữ trước mặt anh ta này lại trông bình tĩnh thờ ơ đến bất ngờ, như thể cô là người ngoài cuộc vậy.
Sự bình tĩnh này, khiến anh ta cũng phải cảm thấy kính nể.
Thế nên, anh không muốn gã lùn chạm vào người cô.
Tiếng chuông điện thoại gấp gáp reo lên.
Từ tiếng chuông này, Mạch Tiểu Miên đoán được đó là điện thoại của Kiều Minh Húc.
Người đàn ông mặt sẹo nghe máy, nói: "Còn có chuyện gì nữa?"
"Bây giờ tôi sẽ đưa ngay cho anh 30 triệu nhân dân tệ ngay lập tức! Tuy nhiên, các anh không được chạm vào một sợi tóc của vợ tôi! Nếu không, tôi sẽ giết không tha!"
Giọng nói trầm thấp của Kiều Minh Húc lọt vào tai Mạch Tiểu Miên thông qua loa ngoài.
"Coi như anh biết thức thời! Một khi phát hiện ra anh báo cảnh sát, vợ anh sẽ chết không có chỗ chôn đâu đấy!"
Người đàn ông mặt sẹo đáp.
"Chắc chắn không báo cảnh sát! Trong một giờ nữa, tôi sẽ cho người đưa 30 triệu nhân dân tệ tiền mặt đến thùng rác mà các anh chỉ định! Tuy nhiên, bây giờ, phải để tôi chắc chắn an nguy của vợ mình trước đã!"
"Được!"
Người đàn ông mặt sẹo bật video lên, hướng camera về phía Mạch Tiểu Miên.
Video bên kia của Kiều Minh Húc cũng mở.
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy anh đang ngồi trong phòng làm việc, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy ân cần cùng áy náy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]