"Để tôi cho!"
Kiều Minh Húc bắt cánh tay cô lại, cẩn thận giúp cô mở băng gạc ra, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, tỉ mỉ băng bó kỹ càng lại.
Mạch Tiểu Miên nhìn gương mặt tuấn tú đẹp trai kia của anh, tròng mắt đen sâu không thấy đáy, trong lòng âm trầm thở dài một tiếng, nói: Anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy, được không? Tôi sợ một ngày mình sẽ tham luyến sự tốt đẹp của anh, từ đó sẽ không bỏ được, cũng không thể buông tay.
Kiều Minh Húc băng bó cho cô xong, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tròng mắt đen láy của cô, trong lòng đập nhanh mãnh liệt, vội vàng tránh tầm mắt của cô, đứng thẳng người lên, nói: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Đoạn đối thoại giữa hai người bọn họ có chút hời hợt cùng xa lạ nào đó, man mác u buồn.
Kiều Minh Húc đi ra ngoài, đóng kỹ cửa phòng của cô lại, trở về phòng của mình.
Mạch Tiểu Miên nằm trên giường, trong đầu không ngừng nhớ lại từng đoạn ký ức từ lúc gặp anh đến giờ...
Tính toán một chút, không cần suy nghĩ nữa.
Anh chung quy cũng không phải là cô.
Đúng như theo lời của Lâm Ngọc nói, cô chỉ là khách trọ tạm thời ở căn phòng này, cũng chỉ là một người vợ có tiếng mà không có miếng của anh mà thôi.
Còn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?
Chỉ làm cho bản thân càng thêm khổ não mà thôi.
Tâm phiền ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636834/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.