"Ngọc Ngọc, tặng lược cùng yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Em có thể đừng lẫn lộn những khái niệm đó với nhau không vậy?"
Kiều Minh Húc rất không vui nói: "Anh phát hiện gần đây em càng lúc càng trở nên bất chấp lý lẽ rồi đấy."
"Bất chấp lý lẽ sao? Kiều Minh Húc à, người vô lý là anh mới đúng đấy!"
Lâm Ngọc giơ cây lược trong tay lên, có chút kích động lớn tiếng: "Nếu em mới là người anh thật sự yêu, anh hẳn phải tặng cây lược này cho em, mà không phải là cô ta!"
"Vậy thì đưa cho cô đấy!"
Ngoài cửa vang lên giọng nói lành lạnh của Mạch Tiểu Miên.
Trong lòng Kiều Minh Húc khẽ hoảng loạn, giống như mình vụng trộm bị vợ bắt gặp vậy, khẩn trương nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy khóe môi Mạch Tiểu Miên cong lên một nụ cười giễu cợt, ánh mắt lãnh đạm nhìn anh.
"Đưa cho tôi sao? Mạch Tiểu Miên à, cây lược này vốn dĩ nên là của tôi, căn phòng này cũng là của tôi, cô đem tất cả những gì thuộc về tôi cướp đi, thế mà lại còn làm bộ hào phóng tặng lại cho tôi sao?"
Lâm Ngọc cao giọng cười nhạt nói.
"Là của cô, tôi không hề lấy đi thứ gì cả."
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn cô ta, sau đó đưa mắt nhìn về phía Kiều Minh Húc, trong ánh mắt có vài phần thất vọng, nhưng cũng không nói gì.
"Rắc!"
Một tiếng đứt gãy thanh thúy vang lên, sau đó liền thấy chiếc lược lan phỉ thúy trong tay Lâm Ngọc gãy ra làm đôi, sau đó bị cô ta ném xuống đất, đạp mạnh.
Mạch Tiểu Miên có cảm giác như bị người ta đá vào lòng vậy, trái tim co quắp lại mãnh liệt.
Sắc mặt Kiều Minh Húc cũng thay đổi lớn, rầy la: "Lâm Ngọc, em đang làm gì vậy?"
"Minh Húc, anh la em sao?"
Ánh mắt Lâm Ngọc tràn đầy vẻ tuyệt vọng, nói: "Mười năm qua, anh vẫn luôn đối xử dịu dàng với em, cho tới bây giờ cũng chưa từng lớn tiếng với em bao giờ. Nhưng giờ phút này, anh lại vì cô ấy mà la rầy em, anh thật sự làm em quá thất vọng mà!"
Nói xong, cô ta liền dậm mạnh chân xoay người đi ra khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua người Mạch Tiểu Miên, đụng mạnh vào cánh tay đang bị thương của cô, sau đó chạy thình thịch xuống lầu, rời khỏi Số 1 Hoàng Uyển.
Vết thương Mạch Tiểu Miên bị cô ta đụng vào, đau đến sắc mặt trắng bệch, toát ra mồ hôi lạnh.
Tuy nhiên, cô cũng không rên lên, mà cắn răng chịu đựng.
So với vết thương đang đau nhức kia, trái tim cô càng không thoải mái hơn.
Cô nhìn cây lược đã gãy thành hai khúc nằm trên mặt đất, im lặng xoay người tiến vào phòng công chúa, khóa cửa lại, tự giam mình bên trọng.
Kiều Minh Húc thản nhiên dẫn Lâm Ngọc vào trong phòng, điều này thật sự làm cô thất vọng.
Tặng lược cho cô, nhưng vốn dĩ là anh muốn tặng cho Lâm Ngọc, điều này làm cô có cảm giác giống như ăn phải phân vậy!
Tuy nhiên, cô lại không có bất kỳ lý do gì để đi nổi giận hay ghen ghét cả!
Đúng như lời Lâm Ngọc nói, tất cả mọi thứ ở nơi này, vốn là của cô ta, mà không phải của cô. Cô mới là người thứ ba chen chân vào tình yêu, hôn nhân của người khác.
Cô bắt đầu cực kỳ hối hận vì ban đầu mình đã đáp ứng hợp đồng hôn nhân này.
Cô càng thêm sợ, mình sẽ đắm chìm trong sự tốt đẹp của Kiều Minh Húc dành cho cô, từ đó sẽ không thể kiềm chế được.
Cô không nên lưu luyến bất cứ điều gì!
Kiều Minh Húc khom người nhặt cây lược đã bị gãy làm đôi kia lên.
Mới vừa rồi, khi Lâm Ngọc đụng vào Mạch Tiểu Miên, anh cảm giác giống như mình mới là người bị va chạm vậy, bắp thịt lập tức trở nên căng thẳng trong nháy mắt, trái tim đau nhói lên.
Nhìn thấy cô toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, rất muốn tiến lên ôm cô.
Tuy nhiên, ánh mắt của cô...
Anh chỉ có thể nhìn cô tự giam mình ở một căn phòng khác bên trong.
Anh cũng không đuổi theo Lâm Ngọc.
Anh đột nhiên phát hiện, bây giờ mình thật giống như một người đang bị rơi vào cục diện vô cùng lúng túng.
Mười năm, anh vẫn luôn cho rằng mình một lòng một dạ yêu Lâm Ngọc, hơn nữa còn nguyện ý làm bạn với cô ta đến già.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]