"Tay của em bị thương, tôi sợ em không nặn được kem đánh răng."
Kiều Minh Húc nói xong, liền cầm bàn chải đánh răng của Mạch Tiểu Miên lên, bóp một hàng kem đánh răng lên phía trên, đưa cho cô.
"Cảm ơn."
Trái tim Mạch Tiểu Miên lại giật nảy lên, cầm lấy bàn chải đánh răng.
"Lại biết nói cám ơn cơ đấy, xem ra vẫn còn có lương tâm."
Kiều Minh Húc thấy vẻ mặt cảm ơn này của cô có chút đáng yêu, bèn vươn ngón tay ra búng lên trán cô, nói: "Đánh răng xong, tôi giúp em vắt khăn rửa mặt."
"Tôi có thể vắt khăn bằng một tay, hơn nữa, tay bị thương này chỉ bị thương phần mềm, không động đến gân cốt, vắt khăn không thành vấn đề."
Mạch Tiểu Miên lo lắng anh lại định đòi mình bồi đáp cảm động chuyện gì nữa, vội vàng nói.
"Tôi rảnh rỗi được chưa."
Kiều Minh Húc đáp.
Mạch Tiểu Miên đành phải cúi đầu đánh răng....
Chải trái, chải phải, chải lên, chải xuống...
Cả miệng đầy bọt.
Kiều Minh Húc ở bên cạnh nhìn cô đánh răng, cảm thấy dáng vẻ đánh răng này của cô trông vô cùng dễ thương, thậm chí còn hâm mộ bàn chải đánh răng trong miệng cô, có thể tự do ra vào thoải mái trong miệng cô.
Nếu có thể biến thành bàn chải đánh răng kia thì tốt quá.
Trong lòng anh đang thầm nghĩ như vậy.
Nhận ra suy nghĩ này của mình, anh lại hết sức kinh ngạc, sao mình lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy được chứ nhỉ, mặt liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636801/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.