Kiều Minh Húc nhìn thấy nước mắt cùng nước mũi của cô, tất cả đều lau trên quần áo của mình, cảm giác trên người giống như vừa bị một con ốc sên bò qua vậy, buồn nôn...
Nhưng mà, anh vẫn cố gắng chịu đựng, không đẩy Mạch Tiểu Miên đang khóc ngất trời đẩy ra...
Mạch Tiểu Miên sau khi khóc xong một trận, mới phát hiện hành động này của mình quá khiến người ta ghét bỏ, bèn vội vàng lui khỏi ngực anh, phát hiện áo sơ mi của anh ướt nhẹp, trơn nhầy một mảng lớn nước mắt cùng nước mũi...
Chính cô cũng cảm thấy thật ghê tởm mà. Cô lập tức không để ý tới chuyện khóc lóc khổ sở gì nữa, mà che miệng lại, có hơi sửng sốt đợi Kiều Minh Húc phát cáu lên.
Kiều Minh Húc cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình, cả khuôn mặt tối sầm lại.
Anh thật muốn cởi bộ quần áo này xuống quá.
Nhưng lại không biết nên xuống tay từ đâu, trên nút áo dính đầy nước mắt cùng nước mũi trông rất dơ.
Anh đúng là có muốn chạm vào cũng không dám mà!
"Anh.... cởi quần áo ra đi, tôi đi tắm!"
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy dáng vẻ như hóa đá của anh, bèn vội vàng nói.
"Em cởi ra giúp tôi!"
Kiều Minh Húc trợn mắt nhìn cô nói: "Mấy cái nút áo này dơ quá rồi, tôi không thể chạm vào nổi."
"Được, tôi cởi!"
Mạch Tiểu Miên đưa bàn tay không bị thương kia ra, muốn giúp anh cởi nút áo sơ mi, nhưng lại không biết làm thế nào. Một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636747/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.