Không ngủ thì sẽ không cách nào loại trừ được nỗi buồn này.
“Được thôi, heo ham ngủ, tôi đi tắm rửa rồi chuẩn bị ngủ một giấc.”
Kiều Minh Húc nới lỏng cổ áo sơ mi, nói.
Nghe anh nói vậy Mạch Tiểu Miên không khỏi nhổm người dậy, kề sát mũi vào áo sơ mi của anh ngửi một cái, sau đó trừng mắt lườm anh, bỏ đi.
Trên người anh có một mùi hương rất nữ tính, có lẽ bị ám từ trên người Lâm Ngọc.
Đúng rồi, trên má anh còn có dấu môi như ẩn như hiện nữa.
Hai người thật sự vừa ở cạnh nhau.
“Hừ!”
Mạch Tiểu Miên khó chịu hừ lạnh một tiếng, bỏ đi.
Kiều Minh Húc đưa tay giữ cô lại: “Mạch Tiểu Miên, em có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ cảm thấy mùi nước hoa trên người anh đúng là rất quyến rũ đó.”
Mạch Tiểu Miên nói với giọng ghen tuông.
Kiều Minh Húc cúi đầu ngửi quần áo của mình.
Quả nhiên vẫn còn mùi hương nước hoa kích thích nhàn nhạt, làm anh cảm thấy hơi buồn nôn, anh giải thích với Mạch Tiểu Miên: “Trong phòng Lâm Ngọc có xông hương, tôi có ngồi ở đó một lúc.”
“Chà, làm… một chút sao?”
Lúc Mạch Tiểu Miên nói đến chữ “làm” còn đặc biệt nhấn mạnh, có chút kỳ lạ.
“Mạch Tiểu Miên, em có biết giọng điệu của em rất kỳ lạ không? Có phải em lại tưởng tượng gì nữa không? Tôi chỉ ngồi, chứ không phải làm!”
Kiều Minh Húc bị giọng điệu kỳ lạ của cô làm cho khó chịu, vì thế vội vàng giải thích.
“Ha ha, anh ngồi hay làm thì có sao? Cũng không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là một cô vợ trên hợp đồng, cũng không phải người vợ thật sự của anh, anh không cần giải thích với tôi.”
Mạch Tiểu Miên nói với giọng trào phúng.
“Nghe giọng điệu của em giống như đang ghen. Mạch Tiểu Miên, em chỉ là vợ trên hợp đồng của tôi, tôi thích ngồi hay là làm đúng là không liên quan gì đến em!”
Kiều Minh Húc nói xong thì đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Mạch Tiểu Miên cảm thấy buồn bực, đúng là tức quá mà!
“Thích ngồi thì ngồi, thích làm thì làm, bà đây mặc kệ anh, bà đây đi ngủ!”
Cô quay mặt về phòng tắm mắng một câu, sau đó chạy đến phòng công chúa, đóng cửa một cái rầm, sau đó nhảy lên giường lăn qua lộn lại.
Trong hơi thở luôn thoang thoảng mùi hương trên người Kiều Minh Húc dính từ chỗ Lâm Ngọc, làm cho cô không tài nào ngủ được.
Cô chỉ cảm thấy trong lòng có sự buồn bực không thể nào bộc phát…
Cuối cùng, cô không ngủ mà đứng dậy chạy xuống lầu, chạy đến cạnh hồ bơi, sau đó mặc áo ngủ nhảy thẳng xuống, bắt đầu liều mạng bơi…
Kiều Minh Húc tắm rửa xong bước ra ngoài, sau đó đi ra khỏi phòng liếc mắt nhìn sang phòng công chúa.
Rồi phát hiện cánh cửa phòng màu trắng mở rộng, trên giường không có một bóng người.
Không phải cô nói buồn ngủ sao?
Chạy đi đâu rồi?
Kiều Minh Húc nghi ngờ xuống lầu hỏi thím Trương.
“Vừa rồi thấy mợ chủ giống như nổi giận, vội vàng đi từ trên lầu xuống, rồi đi thẳng ra sau vườn. Tôi hỏi cô ấy có muốn ăn cơm tối không mà cô ấy cũng chẳng trả lời tôi, vẻ mặt có hơi kỳ lạ, có phải vừa cãi nhau với cậu chủ không?”
Thím Trương nghi ngờ hỏi lại.
“À, tôi đi xem.”
Kiều Minh Húc luôn cảm thấy Mạch Tiểu Miên có gì đó không đúng.
Theo lý thuyết, với tính cách của cô, anh dùng cách này để xử lý Lâm Xảo Lâm thì cô sẽ không quá bất mãn, chắc chắn là có chuyện gì đó khiến cô nổi giận.
Anh vội vàng chạy ra sân sau.
Kết quả thấy cô mặc bộ đồ màu hồng nhạt giống áo ngủ, ở dưới nước bơi qua bơi lại giống như một con cá.
Nhìn tư thế bơi lội của cô chính là kiểu được từng được huấn luyện chuyên nghiệp, động tác mạnh mẽ đẹp đẽ, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]