Chương trước
Chương sau
“Nếu anh thật sự cảm thấy khó xử, sợ sẽ phá hỏng tình cảm giữa anh với Lâm Ngọc thì anh cứ lặng lẽ mà giải quyết thôi, Nhưng anh phải nhớ, tôi không muốn nhận bất cứ ấm ức nào.”

Mạch Tiểu Miên lên tiếng.

“Tôi tuyệt đối sẽ không để em nhận bất cứ ấm ức nào.”

Kiều Minh Húc trả lời vô cùng chắc chắn.

Có câu này của anh, lòng Mạch Tiểu Miên bình tĩnh lại.

Về đến Hoàng Uyển, Mạch Tiểu Miên đi thẳng lên lầu.

Từ nhỏ đến lớn, cô có một thói quen, đó là khi gặp phải chuyện quan trọng không có cách giải quyết thì cô muốn vùi đầu ngủ một giấc.

Giống như chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh dậy thì tất cả đều trở nên tốt hơn.

Tất nhiên cô biết đó là tâm lý đà điểu.

“Em ngoan ngoãn ở nhà.”

Kiều Minh Húc hơi không yên tâm, dặn dò.

“Ừm.”

“Hay là tôi gọi Diệp Mai đến với em.”

“Không cần đâu, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ, anh bận việc của anh đi.”

“Em ngủ được à?”

Kiều Minh Húc nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực.

Có điều anh cũng từng thấy bản lĩnh có thể ngủ bất cứ lúc nào của Mạch Tiểu Miên rất nhiều lần rồi.

Nhưng hiện tại xuất hiện tình trạng thế này, cô vẫn có thể ngủ thì đúng là kỳ lạ thật.

“Ừm, tôi tin anh sẽ giải quyết ổn thỏa giúp tôi.”

Mạch Tiểu Miên nhìn anh với ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nói: “Đợi tôi ngủ một giấc dậy, chắc chắn anh sẽ cho tôi tin tốt.”

Nói xong, cô đi lên tầng hai.

Kiều Minh Húc nhìn bóng lưng cô, nghĩ đến câu cô vừa nói, anh có cảm giác thành tựu khi được tin tưởng.

Đúng vậy, cho dù thế nào thì anh cũng sẽ giải quyết ổn thỏa giúp cô, không để cô phải chịu một chút ấm ức nào.

Anh xoay người ra ngoài, đi thẳng đến nhà họ Lâm.

Mạch Tiểu Miên lên tầng hai, không ngủ trên giường mà trải chăn rồi cuộn chăn lại, nhắm mắt ngủ...

Còn kết quả sẽ thế nào đi nữa, dù sao cô không thẹn với lòng, cũng thực sự tin tưởng Kiều Minh Húc sẽ giải quyết ổn thỏa sự việc.

Hơn nữa trầy trật cả đêm qua, sáng còn dậy sớm, cô chưa ngủ được một giấc ngon, lại buồn ngủ nên lúc này cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Kiều Minh Húc đến nhà họ Lâm.

Lâm Ngọc ở tầng trên, thấy xe anh đến thì vội xuống lầu, đợi ở cửa.

Hôm nay cô ta ăn vận rất khác.

Trước đây cô ta thường mặc váy trơn, trông rất thanh thuần xinh đẹp.

Kiều Minh Húc cũng thích cô ta ăn vận như vậy.

Nhưng hôm nay, lần đầu cô ta mặc một chiếc váy đỏ sặc sỡ.

Váy hai dây, cổ chữ V khoét sâu, khoác áo khoác lông chồn màu trắng, tà váy lá liễu xếp lộn xộn, không mang tất, chỉ mang một đôi boot màu đỏ, đầu đội lệch một chiếc mũ đỏ khiến cô ta trông vô cùng xinh đẹp lanh lợi, cũng toát vẻ gợi cảm quyến rũ.

“Kiều Minh Húc, anh đến rồi à?”

Cô ta nhìn Kiều Minh Húc xuống xe, vui vẻ chạy tới, vươn tay khoác cánh tay anh, dựa vào sát sạt.

Kiều Minh Húc bị thứ mềm mại của cô ta dán sát, anh cúi đầu là có thể nhìn thấy thứ bên trong cổ áo chữ V khoét sâu đó.

Bàn về dáng vóc thì đúng là cô ta đẹp hơn Mạch Tiểu Miên, cơ thể mềm mại, làn da trắng nõn.

Có điều anh không có loại ham muốn đó với Lâm Ngọc, anh vội dời mắt đi, còn vô thức muốn rút cánh tay ra khỏi tay cô ta.

Nhưng bị Lâm Ngọc ôm chặt không rút ra được, anh chỉ đành thôi.

“Minh Húc, anh thấy chiếc váy này của em thế nào? Có đẹp không?”

Lâm Ngọc vờ như không biết anh muốn giữ khoảng cách với mình, cô ta nở nụ cười ngọt ngào, hơi nâng ngực lên rồi hỏi.

“Đẹp.”

Kiều Minh Húc trả lời.

“Anh thích không?”

“Thích.”

“Vậy sau này em đổi hình tượng, mặc đồ kiểu này được không? Kiệt Đức cũng thấy em mặc chiếc váy này rất quyến rũ.”

Lâm Ngọc lại cố ý nhắc đến Kiệt Đức, mục đích là muốn khiến anh ghen, xem thử anh phản ứng thế nào, sau đó càng lo lắng hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.