"Em..."
Lâm Ngọc bị lý do này của anh làm cho cứng họng, nói: "Anh có thể đi mua thức ăn cùng cô ấy, nhưng mà, không cho phép anh cùng cô ấy cười cười nói nói như vậy. Nụ cười của anh, chỉ được thuộc về một mình em."
Kiều Minh Húc mím môi im lặng.
"Minh Húc à."
Lâm Ngọc đột nhiên nhào vào trong ngực anh, đưa tay ra ôm eo anh, đem mặt chôn ở trước ngực anh, u oán nói: "Đồng ý với em, được chứ? Em rất yêu anh, thật sự rất yêu anh, rất sợ mất đi anh."
Kiều Minh Húc sờ tóc cô ấy, trên mặt đủ loại cảm xúc phức tạp.
Lúc này, ở một góc nào đó, có người cầm điện thoại di động, len lén quay lại...
Hiện tại, Mạch Tiểu Miên đang đẩy chiếc xe đầy ắp đồ ăn, thẫn thờ đi ngang qua các kệ hàng, tới tới lui lui không mục đích. Cảm giác mờ mịt giống như đang bị lạc nơi hoang mạc vậy.
"Cô gái à, cô muốn tìm gì sao?"
Một nhân viên trong siêu thị thấy cô cứ đi như vậy mà không chọn gì, bèn không nhịn được mà ân cần tiến đến hỏi: "Tôi có thể giúp cô tìm thử."
"Hử?"
Mạch Tiểu Miên lúc này mới hồi thần lại, có vẻ hơi lúng túng cười một tiếng, nói: "Tôi xem thử một chút, cũng không biết nên chọn cái gì, thật xin lỗi."
"Không sao cả, nếu cô cần gì cứ việc nói là được. Tôi rất sẵn lòng phục vụ cho cô."
Nhân viên siêu thị lễ phép nói.
"Được, cảm ơn cô."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636617/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.