Trông anh đột nhiên đỏ mặt, Mạch Tiểu Miên cảm thấy vô cùng đáng yêu, có chút cảm giác kích động muốn nhào tới, mạnh mẽ cắn lỗ tai đang đỏ bừng kia.
"Cho dù tôi mộng du leo lên người anh đi nữa, thì anh cũng là một người đàn ông cường tráng mạnh mẽ mà, chắc chắn sẽ có năng lực phản kháng."
Mạch Tiểu Miên tranh cãi nói.
"Nghe Phùng Quang Hiển nói em biết võ công, có thể một mình quật ngã mấy người đàn ông to lớn. Tôi là một người đàn ông cường tráng mạnh mẽ không sai, nhưng sức lực lại khác xa so với em, yếu không thể địch lại mạnh được."
"Được rồi, lỡ như anh vô lực phản kháng, bị tôi làm cái gì đi nữa thì anh cứ đi kiện tôi đi. Sau đó có thể danh chính ngôn thuận xin ly hôn, không cần đợi đến ba năm."
Mạch Tiểu Miên mặt đẩy vẻ bất cần nói tiếp: "Tôi cũng rất muốn biết, như vậy tôi có thể bị xử bao nhiêu năm tù."
Kiều Minh Húc đầu đầy vạch đen nói: "Mạch Tiểu Miên, em thắng!"
"Hừ."
Mạch Tiểu Miên cố ý hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi cũng biết tôi sẽ thắng, cho nên, lần sau nếu tôi mộng du tiếp tục leo lên giường của anh, anh không được phép có ý kiến gì cả. Dĩ nhiên, lúc ý thức của tôi thanh tỉnh, tôi khinh thường leo lên giường của anh."
"..."
Kiều Minh Húc hoàn toàn cạn lời, yên lặng xếp chăn lại, sau đó đi đánh răng rửa mặt.
Tuy nhiên trong lúc đánh răng, anh bỗng nhiên buồn cười đến phun cả bọt kem.
Mạch Tiểu Miên cũng định rời giường đi làm, liếc mắt nhìn vào phòng vệ sinh một cái, thấy dáng vẻ này của anh, bèn nghi ngờ hỏi: "Anh có biết dáng vẻ ngây ngốc phụt cười này của anh trông rất khôi hài hay không?"
Kiều Minh Húc vội vàng thu lại nụ cười, không để ý tới cô nữa, cúi đầu đánh răng.
"Có vấn đề mà."
Mạch Tiểu Miên lẩm bẩm nói: "Có phải là không nghĩ ra biện pháp gì để chỉnh đốn tôi nên tâm trạng không thoải mái?"
Kiều Minh Húc đầu đầy vạch đen, rửa sạch bọt kem trong miệng, tiện tay kéo khăn lông qua, vừa lau mặt vừa nói: "Em cho là tôi sẽ rảnh rỗi để đi chỉnh đốn em sao? Chẳng lẽ em không biết, thời gian của tôi rất quý báu à?"
"Tốt nhất là như vậy. Nếu không, đừng trách tôi nửa đêm lại cầm dao giải phẫu!"
Mạch Tiểu Miên nói xong, bèn đưa tay đẩy hông anh một cái, nói: "Đánh răng xong rồi thì mau tránh ra nào, để tôi vào!"
Thắt lưng của đàn ông là một nơi nhạy cảm.
Bị bàn tay nhỏ bé của cô đẩy một cái, Kiều Minh Húc lập tức cảm thấy như bị chạm điện, bên tai đỏ rực lên.
Vì để che giấu dáng vẻ lúng túng lúc này, anh bèn chôn mặt trong khăn lông, để Mạch Tiểu Miên không nhìn thấy gương mặt đang đỏ lên của mình.
"Không được tùy tiện đụng vào thắt lưng tôi!"
Cách một tấm khăn lông, anh nói.
"Tôi cứ đụng vào đấy."
Mạch Tiểu Miên vẫn luôn mang tính cách trẻ con, hơn nữa cũng không biết mình chạm vào thắt lưng người ta sẽ khiến họ nhạy cảm xuất hiện phản ứng. Cô đưa tay ra lần nữa, dùng sức véo mạnh vào thắt lưng của anh.
Cô ngắt một cái, giống như đạn được lên nòng vậy, làm cho vị trí kia của anh trong nháy mắt giống như một tên lính ngẩng cao đầu đứng thẳng. Một luồng nhiệt nóng bỏng xộc lên.
Mà Mạch Tiểu Miên vẫn không biết, cảm thấy véo anh một chút thôi mà cả người anh đã cứng đờ rồi. Cô cảm thấy rất thú vị, lại một lần nữa đưa tay mình ra, ở bên hông anh véo tới véo lui...
"Mạch Tiểu Miên."
Kiều Minh Húc quả thực không chịu nỗi nữa, thả khăn lông xuống, rống to với cô một tiếng. Đôi mắt vì cố nén dục vọng nào đó mà hằn lên tơ máu, nói: "Em dừng tay lại cho tôi!"
Mạch Tiểu Miên bất thình lình bị anh gầm lên một tiếng, sợ hết hồn, vội vàng rụt tay lại, trợn mắt liếc anh nói: "Đùa một chút cũng không được sao, thật là không biết đùa mà."
"Đùa à? Vậy để tôi đùa với em!"
Kiều Minh Húc thấy dáng vẻ lý sự của cô, bèn tức giận nói.
"Vậy anh đùa xem nào. Tôi véo thắt lưng anh bao nhiêu cái, anh liền véo lại tôi bấy nhiêu. Được chứ? Tôi còn sợ anh sao?"
Cô đứng thẳng người, tỏ ý anh cứ tới mà trả thù đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]