Chương trước
Chương sau
Mọi người đã ăn tương đối rồi, thì cửa phòng bao lại được đẩy ra, Kiều Minh Húc tới.

"Xin lỗi, đến muộn rồi!"

Trên mặt Kiều Minh Húc mang nụ cười áy náy, sau đó anh kéo ghế ra, ngồi bên cạnh Mạch Tiểu Miên, nhìn cô hỏi: "Ăn ngon chứ?"

"Ngon lắm. Chúng tôi đã ăn no rồi, anh đã ăn cơm chưa?"

Mạch Tiểu Miên thấy anh, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng khó che giấu, ân cần nhìn anh hỏi.

"Đã ăn với đối tác xong nên chạy tới đây."

Kiều Minh Húc thấy trên bàn không có rượu, bèn hỏi: "Có muốn uống chút rượu không?"

"Muốn!"

Diệp Mai lên tiếng nói: "Một chai Lafite!"

"Được!"

Kiều Minh Húc nói với nhân viên phục vụ ở sau lưng: "Mang một chai Lafite 82 tuổi lên đây."

"Ôi ôi, Lafite 82 tuổi sao? Rất đắt đó nha!"

Diệp Mai kêu lên.

"Lần đầu tiên mời mọi người ăn cơm, dù có đắt đi nữa tôi cũng phải mời chứ! Ai bảo em là bạn tốt nhất của Tiểu Miên?"

Kiều Minh Húc khẽ cười, sau đó xoay mặt lại hỏi cha Mạch: "Cha à, nếu cha không thích uống rượu vang, chúng ta có thể gọi một chai Mao Đài. Hai người chúng ta cùng uống, còn các cô ấy uống rượu vang cùng nhau."

"Không cần không cần, bây giờ cha đã ăn no lắm rồi. Đợi lúc nào rảnh rỗi, hai chúng ta vừa đánh cờ vừa uống rượu sau."

Cha Mạch lại nhớ tới ngày đó cùng Kiều Minh Húc đánh cờ, trong lòng lại hơi ngứa ngáy. Thật là mong đợi tới lúc ấy.

"Vâng ạ."

Kiều Minh Húc vừa nói, vừa lấy trong túi ra hai tấm thẻ, nói: "Đây là thẻ năm của khu thư giãn dành cho người lớn tuổi bên cạnh Hoàng Uyển. Bên trong có đầy đủ các phương tiện, rất nhiều cụ ông cụ bà chơi ở bên trong. Cha mẹ rảnh rỗi có thể vào đó đi dạo, không hề nhàm chán chút nào đâu."

"Thẻ năm của khu thư giãn này 100.000 tệ một năm lận, Minh Húc à, đắt đỏ quá rồi. Chúng ta không cần đi đâu, đi dạo tùy tiện trong tiểu khu hoặc công viên thôi là đủ rồi.

"Khu thư giãn dành cho người lớn tuổi này cũng là sản nghiệp của Kiều Thị con, đối với con mà nói, là miễn phí. Cha cứ yên tâm đi vào đó chơi vui vẻ."

Kiều Minh Húc cười nói.

"Thế sao, vậy cảm ơn Minh Húc nhé."

Cha Mạch vô cùng vui vẻ nhận lấy thẻ năm, chia một tấm cho mẹ Mạch.

Hai ông bà cười đến híp cả mắt, ra sức khen Kiều Minh Húc như tri kỷ.

Nhìn thấy anh lại một lần nữa vì cha mẹ mình mà cân nhắc chu đáo như vậy, Mạch Tiểu Miên cực kỳ cảm động nhìn anh.

"Đúng là chàng rể tốt nhất Trung Quốc mà!"

Diệp Mai ở bên cạnh khen ngợi, nói: "Mấy chàng rể tôi đã thấy nhiều, nhưng dáng vẻ chàng rể tốt như thế này, tôi thật lòng chưa từng thấy qua đâu. Trước kia xem phim truyền hình nói về mấy gia đình giàu có, con rể có tiền nhà người ta đều là xem thường cha mẹ vợ nghèo khó. Thế mà Kiều Minh Húc anh đã thật lòng lật đổ tất cả những hiểu biết của tôi rồi đấy."

"Cha mẹ của Tiểu Miên chính là cha mẹ của tôi, nếu như tôi xem thường bọn họ, thì chính là xem thường vợ mình rồi. Trên đời này sao có thể có đạo lý như vậy chứ?"

Kiều Minh Húc vô cùng thành khẩn nói.

"Đáng khen!"

Diệp Mai đưa ngón tay cái lên, nói: "Mạch Tiểu Miên nói gả cho anh, ban đầu tôi còn lo lắng các loại. Bây giờ, thật sự hoàn toàn có thể yên tâm rồi."

"Cảm ơn đã khen ngợi."

Kiều Minh Húc ôn hòa nói.

Ăn uống no say xong, mọi người liền chuẩn bị trở về nhà.

Kiều Minh Húc đưa một nhà bọn họ ra ngoài, lại gặp gia đình Lâm Ngọc ở phía đối diện.

"Chị, là anh rể kìa."

Em gái Lâm Oánh thấy Kiều Minh Húc đầu tiên, liền kêu lên.

Lâm Ngọc nhìn thấy Kiều Minh Húc đẩy xe lăn cho Mạch Tiểu Miên, bên cạnh còn có người nhà họ Mạch. Đầu tiên, gương mặt cô ta như phủ một lớp sương mù tối đen, sau đó làm bộ như không thèm để ý tới, rầy Lâm Oánh: "Đừng nói nhảm, người ta bây giờ không phải là anh rể của em đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.