"Ha ha, dì thật sự vui tính quá."
Phùng Quang Hiển cười một tiếng, từ trong âu phục lấy ra một hộp thuốc dán, nói: "Tiểu Miên, thuốc này là thuốc chữa trị vết thương đặc biệt anh mang về từ bên Tây Tạng đấy. Một ngày là có thể trị khỏi vết thương rồi."
"Hữu hiệu như vậy sao?"
"Ừ, đây lf của một vị đại sư tặng cho anh, anh đã dùng qua một lần rồi. Vết thương nghiêm trọng thì ngày thứ hai liền đóng vảy khỏi ngay."
Phùng Quang Hiển vừa nói, vừa bôi thuốc cho Mạch Tiểu Miên.
Thuốc này mang lại cảm giác rất khác so với những loại thuốc bình thường khác, thoa lên vô cùng thoải mái mát rượi, đau đớn dường như đã biến mất.
Thoa xong một chân, Phùng Quang Hiển lại đổi sang mở băng gạc bên chân kia của cô. Xong khi thoa xong toàn bộ, anh đưa lọ thuốc đó cho cô, nói: "Thuốc này em cầm lấy, một ngày bôi một lần là được. Ngày mai bôi thêm lần nữa thì hoàn toàn khỏi rồi."
"Loại thuốc quý như vậy..."
Mạch Tiểu Miên không nỡ cầm lấy.
"Cầm!"
Phùng Quang Hiển cố ý tức giận nói: "Em có còn xem anh là bạn không đấy?"
"Được rồi, tôi cầm, cảm ơn anh nhé."
Mạch Tiểu Miên cảm động nói.
"Vậy còn được, Tiểu Miên à, em là bạn của anh. Chỉ cần anh có thứ gì thì anh cũng sẵn lòng cho em một cách vô điều kiện."
Phùng Quang Hiển đứng lên, nói: "Cho dù anh không có, anh cũng sẽ cố gắng đi tìm cho em!"
"Lời này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636528/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.