Kiều Minh Húc ngồi chồm hổm xuống trước mặt cô, vén quần cô lên.
Liền thấy đầu gối vốn trắng nõn của cô có vài vết bầm tím sưng lên.
Trái tim anh như bị người ta dùng dao quẹt vào vậy, anh ngẩng đầu hỏi cô: "Rất đau sao?"
Đột nhiên chạm phải ánh mắt quan tâm kia của anh, đáy lòng của Mạch Tiểu Miên như bị chạm điện, đầu tiên gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu nói: "Không phải quá đau, không sao cả. Chỉ là bị đụng đầu tí thôi mà."
"Thật sự không cần đến bệnh viện sao?"
"Ừ, không cần, loại vết thương nhẹ này không thành vấn đề."
"Thật không nghĩ ra, sao em lại sợ đi bệnh viện như vậy."
"Ở bệnh viện có quá nhiều người, khó thở."
"Nói cũng phải, để tôi giúp em thoa thuốc."
Kiều Minh Húc đứng lên, đi lấy hòm thuốc. Anh mở ra, lấy rượu thuốc, quấn bông gòn, cẩn thận lau lên đầu gối cho cô. Vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc, động tác vô cùng ôn nhu.
Mạch Tiểu Miên nhìn người đàn ông đang quỳ nửa người ở trước mặt mình, lại nghĩ đến tình huống phát bệnh Động kinh phong của anh. Trong lòng đột nhiên sinh ra một loại thương tiếc, liền không tự chủ đưa tay ra sờ đầu anh.
Kiều Minh Húc đang chuyên tâm thoa tuốc, bỗng nhiên bị bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô vuốt ve, trong lòng lập tức trở nên ấm áp, dịu dàng.
Bầu không khí lúc này của hai người bọn họ trở nên vô cùng mập mờ khác thường.
"Hắc hắc, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636492/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.