Kiều Minh Húc đợi Mạch Tiểu Miên cúp điện thoại, sau đó cất di động vào, lại một lần nữa đi vào trong Tiêu Tương Các.
Lâm Ngọc ở bên trong phát hiện anh muốn tiến vào, bèn vội vàng ngồi thẳng lại, khôi phục lại dáng vẻ đoan trang thục nữ ban đầu.
Kiều Minh Húc ngồi xuống.
"Minh Húc, là ai gọi điện thoại vậy?"
Lâm Ngọc phát hiện biểu cảm trên gương mặt của Kiều Minh Húc hơi giãn ra, trông tâm trạng có vẻ tốt, bèn không nhịn được hỏi.
Kiều Minh Húc không trả lời, mà nhàn nhạt đưa mắt nhìn cô ta.
Tỏ ý là cảm thấy cô ta dường như đã hỏi can thiệp quá nhiều.
Lâm Ngọc nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cũng không hỏi nữa.
Nhưng trong lòng lại buồn rầu!
Luôn cảm thấy thần thái của Kiều Minh Húc không thích hợp, trong mắt sao lại mang theo sự dịu dàng, không giống như nói chuyện làm ăn với người khác.
Chẳng lẽ lại gọi điện thoại cho Mạch Tiểu Miên sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể.
Lúc này, điện thoại di động của Kiều Minh Húc đột nhiên vang lên, anh lấy ra xem, là Mạch Tiểu Miên gọi điện tới.
Lập tức quên đi Lâm Ngọc ở bên cạnh, tiện tay nghe máy, hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi muốn hỏi anh một chút, bà nội của anh có phải có cất giữ quyển "Tiếng nói tử thi" không? Đó là kiệt tác của một pháp y nổi tiếng nước Pháp."
"Không có ấn tượng lắm, đợi tôi về sẽ tìm cho em. Nếu không tìm được tôi sẽ nhờ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636462/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.