"Hừ."
Mạch Tiểu Miên nghĩ đúng là mình không có tài cán gì để tính toán với người giàu nhất này được, bèn hừ lạnh nói: "Đưa lược cho tôi!"
"Em đây là sai bảo tôi sao?"
Kiều Minh Húc bất mãn hỏi.
"Chồng à, xin lấy giúp em cái lược nhé!"
Mạch Tiểu Miên cố ý hỏi.
Đầu Kiều Minh Húc đầy hắc tuyến.
Tuy nhiên, nghe những lời này cũng thấy tương đối hưởng thụ, bèn đi đến bàn trang điểm lấy lược đưa cho cô.
"Cảm ơn chồng!"
Mạch Tiểu Miên tiếp tục cố ý nũng nịu ỏn ẻn ra vẻ giận hờn nói.
Kiều Minh Húc buồn nôn, da gà bất chợt nổi lên.
Mạch Tiểu Miên cầm lược chải đầu.
Ai biết chỏm tóc vừa rồi bị máy sấy cuốn vào kia lại quá rối, chiếc lược sừng trâu cô dùng mười năm bỗng nhiên "phập" gãy ngang.
Lòng cô cũng "lộp bộp" một tiếng, dường như muốn nứt ra vậy, giật mình cầm cây lược chỉ còn một nửa.
Nửa cây lược còn lại vẫn còn dính vào tóc cô.
Cây lược này là Trình Đông Thành tặng cô vào sinh nhật đầu tiên khi bọn cô còn yêu nhau, anh ấy đưa cho cô.
Lúc ấy, anh ấy nói đó là vật đính ước anh ấy tặng cô, anh ấy muốn cả đời kết tóc với cô, từ lúc tóc còn đen cho đến khi bạc trắng...
Bây giờ, tóc cô còn chưa bạc trắng, mà người đã rời xa, ngay cả lược cũng đã gãy.
Nghĩ tới đây, trái tim cô bất chợt đau nhói, khóe mắt ê ẩm, cố gắng không để nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636411/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.