“Ôi!”
La Liên thở dài một hơi: “Do cậu cả, chẳng hiểm sao lại chọn nghề pháp y, hàng ngày tiếp xúc với án mạng hung thủ giết người, mọi người đều sợ chết được. “Thật ra, tôi cũng không thấy sợ gì, việc gì cũng cần phải có người làm mà, không có những nhân viên pháp y như các cậu, ai có thể điều tra rõ chân tướng đòi lại công bằng cho người đã khuất đây?”
Nghe lời cô nói, Mạch Tiểu Miên không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt của La Liên rất chân thành, không có chút giả tạo lấy lệ, việc này khiến Mạch Tiểu Miên khá bất ngờ.
“Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, tôi hiểu mà.”
La Liên nở nụ cười thân thiện với cô, vẫy tay chào, lên xe rời đi.
Nhìn theo bóng xe cô ấy xả khói đi xa, Mạch Tiểu Miên tiếp tục dạo bước lung tung trên phố.
“Ơ? Đây có phải bạn học Tiểu Miên không?”
Giọng hỏi có phần hơi do dự.
Mạch Tiểu Miên quay mặt lại, thấy một cô bán khoai lang nướng.
Mười năm trước, cô này vẫn luôn bán khoai lang nướng ở cổng trường học.
Lúc ấy, Mạch Tiểu Miên rất thích ăn khoai lang nướng, mỗi khi tan học, đều phải cũng Trình Bắc Thiên mua một củ khoai lang ăn.
Lâu dần, cũng quen thân với cô bán khoai.
Cô ấy lần nào cũng quen thuộc giữ lại cho cô củ khoai lang ngon nhất, chờ cô tan học.
Sau đấy, cổng trường không co bán hàng rong nữa, cô bán hàng cũng phải đến nơi khác nướng khoai, Mạch Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636303/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.