Buổi sáng ngày hôm sau, cô tiếp tục công việc tìm kiếm ở các khu vực khác của thành phố A.
Cuối cùng, trời không phụ lòng người, trong một cửa hàng đồ lưu niệm cũ, chủ cửa hàng còn cất giữ một quả cầu pha lê tương tự như vậy, tuy nhiên ông ta đòi hỏi giá cả hơn 10.000 tệ mới chịu bán.
Mạch Tiểu Miên đành phải dùng hết số dư cuối cùng trong thẻ của mình để mua một quả cầu pha lê giống hệt quả cầu kia của Kiều Minh Húc với giá cao ngất ngưởng.
Cô gọi điện thoại cho Kiều Minh Húc, nói: "Anh có thể gặp mặt tôi một lát được được không?"
"Không có việc gì để gặp nhau cả."
Giọng nói của Kiều Minh Húc lạnh lùng không chút cảm xúc, giống như một lưỡi dao cứa vào tim cô trong mùa đông lạnh lẽo này vậy.
Tuy nhiên, đó là lỗi của cô, thế nên cô cũng chỉ có thể kiên nhẫn nuốt cơn tức xuống, nói: "Tôi có chuyện muốn tìm anh!"
"Tôi đang bận, đến phòng làm việc của tôi đi!"
Kiều Minh Húc nói xong, ngay cả lời tạm biệt cũng không có, lập tức cúp điện thoại.
Mạch Tiểu Miên cầm quả cầu pha lê đến tập đoàn Kiều Thị, cô gọi vào điện thoại di động của Hoàng Mai trước.
Hoàng Mai vừa nghe máy đã vội chạy xuống lầu đón cô, đưa cô lên tầng.
Mạch Tiểu Miên một mình tiến vào phòng làm việc của Kiều Minh Húc.
Phòng làm việc được trang trí vô cùng sáng sủa, rộng rãi, khuôn mẫu, lúc này Kiều Minh Húc đang ngồi trên ghế da lớn màu đen, cúi đầu phê duyệt văn kiện, nhìn thấy Mạch Tiểu Miên đi tới, anh cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên, sau đó vô cùng lạnh nhạt nói: "Chờ một chút!"
Mạch Tiểu Miên cũng chỉ có thể ngồi xuống ghế sô pha da bên cạnh chờ đợi.
Kiều Minh Húc tiếp tục bận rộn công việc của mình.
Mạch Tiểu Miên không có việc gì làm, tầm mắt liền rơi vào trên người anh.
Kiều Minh Húc cúi đầu đọc tài liệu, dáng vẻ lãnh đạm vô cùng tập trung, đường nét trên gương mặt rất rõ, từng đường cong được phát họa vô cùng tuấn tú. Dưới ánh nắng mặt trời nhàn nhạt từ cửa sổ chiếu vào, trông có vẻ không chân thật lắm.
Thật là đẹp trai!
Mặc dù Mạch Tiểu Miên đã bước qua cái tuổi mơ mộng nhưng vẫn không nhịn được mà khẽ thở dài một tiếng.
Không biết có phải cố ý hay không, Kiều Minh Húc giống như đã quên mất cô vậy, cứ xem tài liệu rồi lại gọi điện thoại, hoàn toàn không nhìn thấy cô ở trước mặt mình.
Mạch Tiểu Miên thấy anh hình như có rất nhiều việc phải làm, căn bản không thể rảnh rỗi được chút nào nên đành chờ đợi.
Cứ như vậy, cô đợi hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng anh vẫn xem cô như không tồn tại.
Cô không thể kiên nhẫn được nữa, đặt quả cầu pha lê xuống bàn, cũng không nói với anh tiếng nào mà chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc cô vừa định kéo cửa ra, Kiều Minh Húc lên tiếng: "Muốn đi sao?"
Mạch Tiểu Miên buông lỏng tay nắm cửa, quay người lại, nói: "Ừ, anh đang bận mà!"
"Chuyện gì?"
Giọng điệu của Kiều Minh Húc vẫn lạnh lùng như ngày hôm qua.
Điều này làm cô rất không thoải mái.
Cô trở lại bàn làm việc, cầm hộp đựng quả cầu pha lê lên, đặt lên bàn anh, nói: "Cái này cho anh!"
"Cái gì vậy?"
"Một quả cầu pha lê!"
Cô mở hộp và lấy quả cầu pha lê bên trong ra, nói: "Giống quả cầu ban đầu của anh!"
Kiều Minh Húc nhìn quả cầu pha lê, sự lạnh lùng trong mắt càng sâu hơn, anh nói: "Trên đời này, sẽ không có món đồ nào giống như vậy được cả, lấy về đi!"
"Tôi biết ý nghĩa của nó không giống nhau. Nhưng mà tôi chỉ có thể bồi thường cho anh như vậy được thôi!"
Mạch Tiểu Miên nói xong liền xoay người rời đi.
Loảng xoảng!
Một âm thanh vỡ vụn vang lên sau lưng cô.
Trái tim cô khẽ giật mình, khi cô quay lại, quả cầu pha lê mà cô đã vất vả tìm kiếm cả ngày đã bị anh ném xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Sắc mặt Kiều Minh Húc tối sầm lại, lạnh lùng như thể cả thế giới này đều mắc nợ anh.
Mạch Tiểu Miên cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay to lớn bóp chặt đến khó thở.
Cô không có cách nào để đối mặt với những gì đang xảy ra trước mắt mình nữa, thế nên cô nhanh chóng kéo cửa rồi rời đi ngay lập tức.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]