Kiều Minh Húc hừ lạnh nói: "Cô vĩnh viễn cũng không có khả năng bồi thường nổi đâu!"
"Đúng vậy, tôi nghèo, nhưng cho dù có táng gia bại sản tôi nhất định cũng sẽ bồi thường cho anh."
"Cô cho rằng đây là thứ có thể trả bằng tiền được sao?"
Kiều Minh Húc cúi người nhặt từng mảnh vỡ của quả cầu pha lê lên, lạnh lùng nói: "Cô cút ngay ra ngoài cho tôi! Bây giờ tạm thời tôi không muốn thấy mặt cô!"
Mạch Tiểu Miên nhìn anh, che cái trán đang chảy máu rồi bước ra ngoài.
Nhưng tay cô làm sao có thể che được vết máu này cơ chứ?
Máu đỏ tươi, từ trên trán chảy xuống gương mặt cô, đầy tanh tưởi.
Lúc này, vừa vặn Kiều Mai Kim đi tới, nhìn thấy dáng vẻ bê bết máu của cô, cũng bị dọa sợ: "Chị dâu, chị bị làm sao vậy? Sao lại chảy máu? Đụng phải chỗ nào sao?"
"Vô tình va vào góc tường ấy mà."
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy ánh mắt quan tâm của cô ấy, có lẽ là vì vừa rồi bị ủy khuất nên trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác xúc động muốn khóc.
Tuy nhiên, cô kìm lại được, giả vở như không có chuyện gì xảy ra mỉm cười.
"Thật là, sao lại bất cẩn như vậy? Anh của em đâu? Anh ấy mặc kệ chị sao?"
Kiều Mai Kim không hài lòng nói.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, Mai Kim à, chị muốn đi về trước, em giúp chị chuyển lời cho ông nội và những người khác nhé. Nhưng đừng nói cho họ biết tình huống này của chị."
Mạch Tiểu Miên khẩn cầu.
"Chẳng lẽ là anh em đẩy chị sao? Anh em xấu xa như vậy?"
Kiều Mai Kim nghi ngờ hỏi.
"Không phải đâu, là chị tự ngã. Chị không nói chuyện với em nữa, phải nhanh chóng đi về cầm máu khử trùng thôi, phiền em báo lại giúp chị nhé."
Mạch Tiểu Miên nói xong cũng không nghe Kiều Mai Kim nói gì nữa, vội vàng rời đi.
"Chị dâu, vậy phải để em chở chị ra ngoài chứ, nơi này của chúng ta căn bản không thể bắt taxi được."
Kiều Mai Kim đã bắt kịp cô.
Mạch Tiểu Miên biết những gì cô nói không sai, nhưng cũng không thể làm gì khác trong bộ dạng này cả.
Đi đến bãi đậu xe, Kiều Mai Kim lái một chiếc Maserati màu đỏ rất phong cách tới.
Tiểu Miên ngồi lên.
Tốc độ xe của Kiều Mai Kim thật sự là rất kinh người, vượt trái vượt phải liên tục khiến Mạch Tiểu Miên vô cùng hoảng hồn.
Mạch Tiểu Miên không để cô đưa mình về nhà mà chạy đến căn hộ của mình, tránh làm cho cha mẹ lo lắng.
Kiều Mai Kim bướng bỉnh muốn dìu cô lên.
"Đây là nhà riêng của chị à?"
Kiều Mai Kim quan sát không gian rộng chưa đến 50 mét vuông này, được bài trí vô cùng đơn giản, chỉ với một cái ghế và một cái bàn, còn có một cái giường cùng một cái tủ trông rất đơn sơ, hoài nghi hỏi.
"Ừ, mỗi lần giám định xong chị ở đây tắm rửa trước rồi sau đó mới về nhà."
Mạch Tiểu Miên vừa nói vừa lấy hòm thuốc ra.
Máu đã ngừng chảy nên chỉ cần khử trùng là được.
Cô cố gắng soi gương để khử trùng nhưng Kiều Mai Kim nhất quyết phải giúp cô một tay.
Vốn tưởng rằng Kiều Mai Kim là một cô gái được nuông chiều nên tính tình tùy tiện, không thể làm được loại chuyện này. Nhưng không ngờ, cách xử lý vết thương của cô bé vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Điều này làm cho cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Haha, không ngờ em lại có ngón nghề đỉnh như vậy phải không?"
Kiều Mai Kim băng bó vết thương lại cho cô, nhe răng cười nói.
"Ừ."
"Đó là do tình thế ép buộc thôi, hồi cấp hai, em thích một nam sinh, cậu ấy rất thích đánh nhau, thường xuyên bị thương. Thế nên em cũng từ từ luyện ra được cách xử lý vết thương thuần thục thế này."
Lúc Kiều Mai Kim nói đến đây, giọng nói trong trẻo của cô bé có hơi trở nên ảm đạm, đáy mắt lóe lên một chút đau xót.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó bọn em chia tay! Em cũng không gặp lại anh ấy nữa!"
Kiều Mai Kim mím môi cười một tiếng, nói: "Đó chỉ là giấc mộng thời niên thiếu của em mà thôi, bây giờ nghĩ lại có chút thương cảm ấy mà. Mà điều càng buồn hơn đó là, hình như em không có cách nào thích một người khác được nữa!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]