Giải phẫu giám định xong, cô đưa dụng cụ cho trợ lý Trương Hòa xử lý, cởi bỏ quần áo làm việc, chuẩn bị trở về nhà tắm rửa.
Lâm Khoa một lần nữa lại ngăn cô lại.
Tuy nhiên, lần này anh ta không phải chỉ trích cô, mà mang theo vẻ áy náy nói: “Pháp y Mạch, thật xin lỗi vì những lời lần trước tôi nói với cô.”
Mạch Tiểu Miên cười nhẹ, nói: "Anh nói không sai, không cần phải xin lỗi, đúng là tôi vẫn còn thiếu sót."
"Là tôi đã đưa ra yêu cầu quá cao. Vừa rồi tôi đã theo dõi toàn bộ quá trình giám định của cô, biết cô thật sự là một bác sĩ pháp y ưu tú điềm tĩnh. Đối với một cô gái ở độ tuổi của cô mà nói thì vô cùng hiếm thấy, đúng là khâm phục."
Ánh mắt của anh ta không giống như lần trước, lần này Lâm Khoa nhìn cô mang theo vẻ kính nể.
"À, cảm ơn."
Mạch Tiểu Miên cười cười, không nói nhiều với anh ta nữa mà vội vàng trở về căn hộ của mình tắm rửa.
Tắm xong, cũng đã bốn giờ sáng.
Cô nằm trên giường nhưng lại không ngủ được nên chỉ có thể nhắm mắt giả bộ ngủ.
Bởi vì tối qua làm việc suốt cả đêm, căn cứ theo quy định, nếu hôm nay không có tình huống đặc biệt nào, cô có thể không cần phải đến đơn vị làm việc. Về phần tài liệu giám định, đó là công việc của Trương Hòa. Cô cũng có thể không cần làm, đợi đến khi được sắp xếp hoàn chỉnh, cô xem qua rồi ký tên vào là được.
Nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung một lúc lâu, khoảng chừng bảy giờ, cô mới chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên còn chưa ngủ được bao lâu, điện thoại di động của cô chợt vang lên, là Kiều Minh Húc.
Khó chịu nhất là đang ngủ bị người khác đánh thức, huống chi cô khó khăn lắm mới ngủ được. Vì vậy cô liền tức giận nghe máy, nói: "Có chuyện?"
"Ừ, tối nay 8 giờ tôi muốn tự mình đến thăm hỏi nhà cô! Không biết cha mẹ cô có thời gian không?"
Giọng điệu của Kiều Minh Húc vẫn lạnh lùng như vậy, tuy nhiên không còn vẻ lạnh lùng xa cách như trước nữa.
"Lúc nào cũng hoan nghênh, mẹ tôi rất mong đợi đấy."
"Được! Nhưng không biết cha mẹ cô thích gì, tôi thật sự không biết nên tặng bọn họ cái gì mới tốt cả!"
Kiều Minh Húc nói.
Nghe được lời này của anh, tâm trạng vốn đang khó chịu bực mình của Mạch Tiểu Miên vì bị anh đánh thức bỗng trở nên mềm nhũn.
Người đàn ông này vốn không có bất kỳ tình cảm nào với cô, chỉ có một bản hợp đồng. Vẻ ngoài lại cao cao thượng thượng, không ăn khói lửa nhân gian, nhưng không ngờ lại chu đáo như vậy, tặng quà còn cân nhắc đến sở thích của cha mẹ cô nữa.
"Mẹ tôi ấy à, bây giờ sở thích lớn nhất của bà ấy là anh. Anh có thể đến nhà tôi chính là niềm vui lớn nhất của bà rồi. Còn về phần cha tôi, cái gì cũng được, quan trọng anh có lòng là được."
"Hử"
Kiều Minh Húc bị những lời này của cô chọc cười nói: "Như vậy không được, cô cứ nói thử xem, bình thường cha mẹ cô thích gì nhất."
"Mẹ tôi bình thường thích nhất là chơi mạt chược, luôn la hét rằng ở nhà không có một bàn mạt chược tốt. Cha tôi thì thích câu cá, chơi cờ vây. Anh tự xem đó mà làm."
Mạch Tiểu Miên nói những lời này với anh là vì muốn xem thử anh có thể thật sự bỏ tâm chuẩn bị quà cho cha mẹ cô hay không.
"Được, tôi nhớ rồi, 8 giờ tối nay hẹn gặp ở nhà cô!"
Sau khi Kiều Minh Húc cúp điện thoại, Mạch Tiểu Miên cũng không còn buồn ngủ nữa, vội vàng bấm điện thoại cho mẹ.
"Tiểu Miên, hôm qua con bận đến khi nào? Mẹ xem tin tức thấy vụ án kia rồi!"
Mẹ Mạch ân cần hỏi.
"Đến bốn giờ."
"Khuya như vậy à? Bây giờ sao con không ngủ thêm một lát? Mới có tám giờ thôi, nhanh ngủ đi cho mẹ, đừng để mẹ đấy thấy đôi mắt gấu trúc của con đấy."
"Con biết rồi, con chỉ muốn nói cho mẹ một tin tức tốt thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]