Edit by JuuSan
Tương Nghi sợ hãi kêu lên một tiếng, đứng dậy thật nhanh, thuận tay lấy cây kéo trong giỏ đan.
Nàng hai bước đến bên giường, tay cầm lấy áo choàng Sỉ La Ni, cảnh giác nhìn Lạc Đại phu nhân: “Hôm nay mẫu thân đến chỗ ta có chuyện gì?”
Lạc Đại phu nhân thấy vệt tím nhạt trong ngực Tương Nghi, trên mặt nở một nụ cười khinh bỉ: “Ngươi đem áo choàng ôm chặt làm gì? Không thấy được đồ quý, liền đem nó thành báu vật, ôm không buông tay, người bên cạnh thấy còn tưởng nó làm bằng vàng đấy!”
"Mẫu thân xuất thân từ gia đình phú quý, tự nhiên là không xem tấm áo choàng này quý giá.” Tương Nghi nhìn Lạc đại phu nhân, cười nói: “Ta chưa từng chạm vào đời, kiến thức hạn hẹp, mẫu thân chớ giận.”
Trong đầu Lạc Đại phu nhân lộp bộp, lời nói của tiểu kế nữ này rất mềm mại, nhưng lại ẩn ẩn chặn họng nàng, rõ ràng nàng đến đây để cướp áo, nhưng nha đầu này lại ở trước mặt nàng khen nàng có xuất thân tốt, sẽ không để áo choàng này vào mắt, vậy sao nàng còn động thủ được chứ?
Lạc Tương Ngọc từ sau lưng Lạc Đại phu nhân ló đầu ra: “Ngươi là ai hả, cũng dám nhận áo choàng của Gia Mậu ca ca, nếu là ta, có chết cũng không lấy nha.”
Lạc Tương Hồn cũng giương giọng thô thiển: “Mẫu thân đã nói, cái áo choàng Sỉ La Ni này sẽ cho ta mặc, ngươi đừng có ôm như vậy, mau đưa cho ta.”
Mặt Lạc Đại phu nhân đỏ lên, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174440/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.