"Mẹ, con xin phép về nhà đưa lễ." Dương Nhị Phu nhân thi lễ với Dương lão phu nhân một cái, trên mặt đều là nụ cười.
Dương lão phu nhân chỉ chỉ hộp quà tặng chất đống trên bàn nói: "Đây là một chút tâm ý ta gửi đến mẹ con, con cầm về đi. Thay ta cáo lỗi với bà, nói ta bận rộn nhiều chuyện, không có cách nào tự mình đi gặp bà, để bà đừng phiền lòng."
Mặt Dương Nhị Phu nhân đỏ lên, khom lưng thật thấp xuống: "Mẹ quả thực quá khách khí."
Hàng năm Dương lão phu nhân luôn khách khí như vậy, tổ yến thượng hạng cho tới bây giờ chưa từng thiếu, nhà mình đáp lễ lại nhẹ đến mức không đáng nhắc tới, trong lòng Dương nhịn phu nhân sinh ra đau đón, rất hận vì sao mình không sinh trong nhà đại phú đại quý, có thể không thèm để ý chút nào vung tay lên, đồ vật kim quý đưa lên một nhóm.
Dương Nhị Phu nhân không thích về nhà mẹ đẻ, cũng không phải sợ Dương lão phu nhân mất hứng.
Dương lão phu nhân là một người hòa khí, đối với những thứ lễ phép này cũng không phải đặc biệt chú trọng, hơn nữa còn thường xuyên nói với Dương Nhị Phu nhân, muốn nàng về thăm nhà nhiều một chút: "Đều nói con gái là ngoại tộc, đại khái là sau khi gả cho người thì không về nhà mẹ đẻ. Thật ra thì nhà mẹ là nơi thân cận nhất của con gái, sao có thể gả cho người thì quên nhà mẹ? Con nên về thăm nhiều một chút, tránh cho mẹ của con nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174404/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.