Một hàng lồng chim màu đỏ treo trên hành lang, mấy con vẹt lông xanh đang nhảy tới nhảy lui trong lồng, cửa tiền đường có mấy nha hoàn đang đứng, trong tay cầm hạt dưa trêu chọc chim nói chuyện: "Nhanh kêu nhanh kêu, cô nương tới!"
"Cô nương tới! Cô nương tới!" Giọng của con vẹt hơi mơ hồ không rõ, nhưng như cũ có thể nghe ước chừng là những lời này, các vị tiểu thư đi lên từ nấc thang bên kia nghe kia vẹt cạc cạc gào thét, không khỏi nở nụ cười.
Bảo Thanh đi tới bên dưới cái lồng, giang hai tay tới: "Ôm ta lên, ta muốn chọc vẹt."
Nha hoàn vừa ôm lấy Bảo Thanh, màn cửa thoáng một cái, Ngọc Trúc từ bên trong đi ra: "Lão phu nhân bỏa các tiểu thư mau mau đi vào, biểu thiếu gia đã chờ lâu."
Dưới chân Tương Nghi hơi chậm lại, biểu thiếu gia? Biểu thiếu gia nào? Là biểu thiếu gia của Dung gia Giang Lăng hả? Nàng đứng đó, bỗng nhiên hơi tâm hoảng ý loạn* [*lòng dạ rối bời], cảm thấy mình nói không ra lời. Nàng kéo tay của Liên Kiều, chân mềm nhũn, không lấy sức nổi, thế nào cũng không nhấc lên nổi, chớ nói chi là bước lên nấc thang thật cao kia.
"Cô nương, ngài làm sao vậy?" Liên Kiều vội vàng kéo Tương Nghi đi lên: "Sao lại đột nhiên không còn sức lực rồi ?"
Tương Nghi ổn định tâm trạng, cười một tiếng với Liên Kiều: "Ta cũng không biết, đột nhiên thấy chân nhũn ra, bây giờ ổn rồi."
Liên Kiều vội vàng ngồi xổm người xuống xoa xoa giúp Tương Nghi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174360/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.