Đến mỗi lúc tuyết rơi, trong vườn Dương gia Nghiễm Lăng là một mảnh tuyết, đi trong đó giống như đi trong cung điện thủy tinh vậy, đập vào mắt óng ánh trong suốt. Tuyết trên đường mòn đá xanh đã được quét đi, từ viên đá chạm hoa một đường đi về phía trước, bên trên cánh hoa sen phảng phất dựng lên, đi phía trên giống như đạp trên nhụy hoa.
Trong lò sưởi Tiền đường, hai người Dung đại phu nhân và Dương Nhị Phu nhân ngồi trước lò sưởi nhàn thoại.
Năm nay Dương gia không náo nhiệt như năm trước, Dương lão phu nhân và Dương lão thái gia ở kinh thành chưa về, Dương Tam lão gia bổ nhiệm bên ngoài, bởi vì đường xá xa xôi, không về Nghiễm Lăng, trong cả phủ lớn như thế, chỉ còn lại một phòng người nhà Dương Nhị Phu nhân, có vẻ hơi lạnh tanh.
Dung đại phu nhân lại không chê Nghiễm Lăng lạnh tanh, tràn đầy phấn khởi mang Gia Mậu và Xuân Hoa về nhà mẹ như cũ, cho dù mẹ là Dương lão phu nhân không có ở Nghiễm Lăng, nàng vẫn muốn về, dù sao cũng hơn ở bên trong tòa nhà lớn Giang Lăng kia, Dung lão phu nhân cầm việc bếp núc không chịu buông tay, còn bắt bọn họ cầm bạc tới bù vào đứa con trai đó của bà ta, trong lòng Dung đại phu nhân nổi giận, nhắm mắt làm ngơ, còn không bằng về Nghiễm Lăng giải sầu.
“Mẹ chồng muội bây giờ vẫn không buông tay hả?” Dương Nhị Phu nhân nhìn mặt Dung đại phu nhân đầy thần sắc không thoải mái, cười khuyên giải an ủi nàng: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174219/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.