Xuân thủy bì bõm một tiếng, chèo gỗ mới có thể vào nước, phảng phất thiên địa trong khoảnh khắc sáng rọi, núi xanh hai bờ sông phá lệ xanh biếc, cây liễu rũ trên bờ cũng tươi mới.
Tương Nghi ôm đầu gối ngồi trên boong, xuất thần nhìn mặt sông, mái chèo rơi vào trong nước, mang theo tiếng nước chảy bát lạt lạt, chấn động tới cò trắng kiếm ăn trên mặt sông, vỗ cánh hướng bầu trời trong bay đi.
“Nương tử, ngài nhìn.” Tương Nghi chỉ chỉ con cò trắng kia: “ Đúng là nhát gan.”
“Cô nương, bọn nó đâu có nhát gan, rõ ràng là cẩn thận.” Liên Kiều đứng ở một bên, không đồng ý: “Nếu nghe vang động lớn như vậy còn không biết phải đi, còn không phải là ngu xuẩn rồi sao?”
“Bây giờ đầu răng Liên Kiều càng ngày càng bén, cũng không biết đến lúc đó có ai có thể đè ép được ngươi.” Phương tẩu cười tủm tỉm đi ra từ trong khoang thuyền: “Cô nương, qua vài năm ước chừng ngài phải cảnh giác cao độ chọn cho Liên Kiều một người miệng lợi hại, nhìn xem trong nhà nàng ai nói có lý hơn.”
Liên Kiều “Ô kìa “ một tiếng, bỏ ra tay đi vào rồi khoang thuyền, gương mặt thẹn thùng đỏ bừng, chỉ là không cam lòng, giơ bức rèm lộ nửa gương mặt ra bên ngoài: “Ta mới không cần thành thân nhanh như vậy, Thúy Chi tỷ tỷ không phải hai mươi hai mới lập gia đình? Ta còn khác * năm nữa!”
Tương Nghi xoay mặt nhìn nàng, hơi nở nụ cười, Liên Kiều bị Tương Nghi cười hơi xấu hổ, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174208/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.