Một trận tiếng vang tất tất tốt tốt, cành trà xào xạc một trận, cuối cùng cũng ngừng lại, tiếng bước chân Gia Mậu chạy băng băng rời khỏi vẫn còn bên tai, như thế nào cũng sẽ không ngừng nghỉ.
Tương Nghi đỡ cây trà đứng đó, giống như mất đi tất cả sức lực, ngơ ngác ngắm lên một mảnh sắc bụi xanh trước mặt, trong lòng không có nửa phân vui vẻ.
Nàng làm Gia Mậu tức giận bỏ đi, có lẽ sau này cũng sẽ không trở lại nữa.
Nàng vẫn nhớ ánh mắt vừa rồi Gia Mậu, vốn đang là vui vui vẻ vẻ, bên trong tràn đầy nhu tình như nước, nhưng thoáng chốc trở nên ảm đạm không ánh sáng, còn có tuyệt vọng không nói ra được. Ngón tay Tương Nghi dần dần dùng sức, chọc vào trong thân cây một bên, bóc một lớp vỏ xuống, bên trong thấm ra một chút chất lỏng màu xanh, mang theo màu sắc mới mẽ trong suốt.
Cây trà bị thương, Gia Mậu bị thương —— nàng, cũng bị thương.
Nàng biết ý tứ Gia Mậu, nhưng cự tuyệt hắn mới là lựa chọn chính xác của mình, Tương Nghi thở ra một hơi thật dài, bên mép là một trận khói nhàn nhạt. Trong đáy lòng, làm sao nàng muốn để cho Gia Mậu rời đi, nhưng nàng lại biết rõ, Gia Mậu và mình là không có khả năng ở chung với nhau, không bằng sớm phân rõ giới hạn.
Lấy ánh mắt của người đời đến xem, giờ mình đã không xứng với Gia Mậu rồi, huống chi chờ Dung phi trong cung thành hoàng hậu thành Thái hậu, Dung gia biến thành Trường Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174165/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.