Ngày thứ ba Tương Nghi đến kinh thành, thì gặp Lâm Mậu Dung.
Cửa sổ chạm hoa của đình thủy tạ bị đẩy ra, nhìn về phía hồ sen mới có lá sen, vô cùng mát mẽ. Hoàng Nương Tử gác đàn cổ lại trên cỏ ở ven hồ, một lò hương nhỏ lượn lờ tỏa ra khói mù màu trắng, nhàn nhạt tản ra ven hồ, hòa vào chân trời bàng bạc rất nhanh, một mảnh mơ hồ.
Bảo Lâm và Hoàng Nương Tử đứng nói chuyện với nhau: "Nương tử, đã lâu không nghe ngài đánh đàn."
"Có phải không?" Hoàng Nương Tử dịu dàng cười cười: "Từ khi đi ra từ Tộc Học Dương thị, thì chúng ta không gặp nữa."
"Con rất nhớ nương tử, nương tử mời sau này là một người dạy không tốt bằng nương tử, có lúc chúng con cũng nghe không hiểu nàng muốn nói gì, hơn nữa nàng cũng không đánh đàn." Bảo Lâm ngồi vào trước đàn cổ, đưa tay khêu dây đàn một cái, tiếng du dương vang lên, bay lượn trên mặt hồ.
"Nương tử, ngài ở lại dạy chúng con đánh đàn vẽ một chút đi." Bảo Thanh kéo tay của Hoàng Nương Tử không chịu thả, mặc dù nàng chưa bao giờ làm học sinh Hoàng Nương Tử, vốn lúc trước nghe nói Tương Nghi và Bảo Lâm có đủ loại chỗ tốt từ Hoàng Nương Tử, tâm sinh hướng tới, giờ thấy bản tôn, chỉ cảm thấy nàng dịu dàng dễ thân cận, không khỏi sinh thêm vài phần không muốn xa rời.
Dương lão phu nhân đã sớm nghe nói qua tài danh Hoàng Nương Tử, một lòng cũng muốn lưu nàng lại, Hoàng Nương Tử lại nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174089/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.