Edit: rinnina
Gia Mậu đến kinh thành ngày 20 tháng mười, một đường điên cuồng chạy tới, chỉ dùng sáu bảy ngày.
Đào yêu là một con ngựa tốt, tính cả thời gian nghỉ ngơi, mặc dù không thể ngày đi ngàn dậm, có thể ngày đi năm trăm dặm cũng có thể làm được, chẳng qua là ngựa của hai đầy tớ kia cũng hơi cố hết sức, một ngày không chạy lại hơn ba trăm dặm đường, làm Gia Mậu tâm phiền ý loạn, chân mày cũng nhíu lại.
Hắn không ngừng thúc giục đầy tớ mau mau đuổi ngựa, không tới giờ Hợi không cho nghỉ ngơi, buổi sáng giờ Mẹo đã phải lên đường lên đường, một lòng chỉ muốn sớm đi về kinh thành, mới chạy ba ngày, hai đầy tớ đã không chịu đựng được, liều mạng khuyên Gia Mậu: "Đại thiếu gia, nghỉ ngơi một lát thôi, thân thể quan trọng hơn, tương lai còn dài."
Nhưng Gia Mậu chỗ nào có thể nghe lọt đi? Ngày kia Tương Nghi đứng trên bến tàu, mặt mũi bình tĩnh, trong đôi mắt lại có nhàn nhạt ưu thương, hắn không kềm chế được muốn mau mau gặp nàng, nói ra chuyện này với nàng. Là hắn khi đó không có suy nghĩ nhiều, là hắn hồ đồ, dùng ánh mắt trách cứ nhìn nàng. Tất cả đều là hắn không đúng, mong Tương Nghi đừng uất ức chịu đựng, hung hãn trách cứ hắn một phen.
Chủ tử không chịu nghỉ ngơi, làm người ở đâu thể lười biếng? Hai đầy tớ bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo Gia Mậu cưỡi ngựa chạy như bay, chỉ thấy cái mông của mình đều bị xóc đau đớn, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174026/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.