Edit: rinnina
Trong rừng lóe lên ánh bạc, không biết có bao nhiêu người vọt xuống bên dưới, cho dù không có mặt trời, nhưng đao bọn họ cầm trong tay có thể lóe hàn quang như cũ.
Điệu bộ này, ít nhất có vài trăm người, mặt Phương tẩu biến sắc.
Sao lại có nhiều cường đạo chiếm cứ ở chỗ này như vậy? Hơn mười phu xe ngựa cộng thêm hơn hai mươi hộ viện, chỉ bốn mươi người, phải đối phó vài trăm người, không nhất định có thể đánh được. Nhưng chuyện tới nước này, đã không có đường lui, chỉ có thể đánh một trận tử chiến rồi, Phương tẩu hô to một tiếng với Tương Nghi: "Cô nương, ngài trở về xe ngựa đi, đừng đi ra!"
Lâm Mậu Dung vén rèm đưa đầu ra nói: "Nghi muội muội, mau mau đi lên, chớ có đứng ra ngoài, ngươi không biết võ công, đứng ở ngoài chỉ là một gánh nặng."
Thổ phỉ dẫn đầu thấy gương mặt Lâm Mậu Dung, cười ha hả: "Hóa ra còn có một mỹ nhân! Tốt lắm tốt lắm, lần này ta là có thể làm chú rể ba lần rồi!"
Tương Nghi chạy đến bên cạnh xe ngựa, khoát tay một cái với Lâm Mậu Dung: "Ngươi ngồi trên xe, ta muốn cùng bọn họ." Nàng khẽ cong eo, từ dưới hai lớp xe ngựa rút ra mấy thanh đao kiếm, ôm chạy bên người Liên Kiều Phương tẩu: "Vũ khí."
Phương tẩu và Liên Kiều mỗi người cầm một thanh bảo kiếm, Tương Nghi nhìn cây đại đao còn dư lại kia thấy hơi buồn rầu, nàng chỉ học chút võ nghệ cơ bản nhất với Phương tẩu, khoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174022/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.