"Đùng đùng" hai tiếng vang lên, hết sức thanh thúy, tay Lạc Tương Ngọc phát run bụm mặt, ngơ ngác nhìn Liên Kiều đứng trước mặt mình, nửa ngày mới thốt ra một câu: "Ngươi dám đánh ta?"
"Sao ta lại không dám đánh ngươi?" Liên Kiều thở phì phò vứt y phục xuống đất, hai tay chống nạnh chỉ Lạc Tương Ngọc mắng lên: "Năm đó lúc ngươi ở Nghiễm Lăng, đối xử với Cô Nương chúng ta thế nào? Ỷ vào lão phu nhân và mẹ của ngươi, động một chút là tới gây chuyện với Cô Nương, nàng có so đo với ngươi? Hôm nay ngươi luân lạc phong trần, Cô Nương mềm lòng, chuộc thân thay ngươi, ngươi lại là đối xử Cô Nương chúng ta thế nào? Còn nguyền rủa nàng chết? Cô Nương chết chúng ta, vậy ai tới chuộc thân cho ngươi? Ngươi cứ ngây ngốc trong Vạn hoa lầu cả đời đi!"
"Ta..." Môi Lạc Tương Ngọc mở ra, đột nhiên liếc mắt, cả người dặt dẹo té xuống.
"Nhanh đi tìm đại phu, có lẽ là ngâm ở trong nước lạnh bị lạnh." Tương Nghi nhìn Lạc Tương Ngọc như thế, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, cũng không đành lòng, mặc dù Lạc Tương Ngọc còn nhỏ đối với nàng không tốt, dù sao vẫn chỉ là chịu ảnh hưởng của Lạc Đại phu nhân, vẫn không thể nói nàng ta bản tính ác độc, nàng cũng không làm chuyện đại ác gì với mình, mình cũng không thể thấy nàng rơi vào khốn đốn mà không duỗi tay chi viện, hay là tìm một đại phu tới nhìn cho nàng ta một chút.
"Ai!" Liên Kiều dậm chân, không lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174001/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.