Đoàn xe từ từ đi về phía trước, thảo nguyên tựa như không có cuối vậy, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy cỏ khô dính trên mặt đất, khắp nơi đều là màu xám ảm đạm.
Bắc Địch so với đại chu, thiếu sức sống, giống như một khối đất bị đông cứng, đang lẳng lặng chờ đợi một khắc gió xuân thổi qua kia. Tương Nghi ngồi trên càng xe, dõi mắt nhìn chung quanh, ngoại trừ vắng lặng vẫn là vắng lặng, không khỏi nhẹ giọng than thở: "Cũng đi năm ngày, sao vẫn không thấy đô thành Bắc Địch?"
Bọn họ lên đường từ Ngọc Tuyền Quan, không dám đi qua Phi Ưng Quan Bắc Địch, nơi đó là cửa ải thứ nhất Bắc Địch tiếp giáp đại chu, canh giữ nghiêm mật, Bảo Trụ và Gia Mậu thương lượng một chút, quyết định tránh, vì vậy tốn nhiều bạc mời một đại thúc dân du mục dẫn đường, chọn đường mòn đi thẳng đến đô thành thịnh kinh của Bắc Địch.
Đại thúc Dân du mục không có nhận bạc Bảo Trụ cho, ngược lại cảm thấy rất hứng thú với lá trà trên xe: "Chúng ta bên này bạc không có tác dụng lớn, đều là dùng đồ vậy đổi đồ vật, đến trong cửa hàng thịnh kinh mới dùng bạc. Không bằng cho ta mấy cân lá trà, mùa đông năm nay nhà chúng ta có trà sữa uống."
Không nghĩ tới trà này còn chưa tới thịnh kinh đã có khuynh hướng bán chạy, trong lòng Tương Nghi vui vẻ, chia mấy cân lá trà cho nhà đại thúc kia, lúc này đại thẩm cầm lá trà đi nấu, mỗi người chia một chén uống.
Tương Nghi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2173987/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.