Bầu không khí trong phòng trong nháy mắt ngột ngạt xuống, mắt Ca Lạp Nhĩ nháy cũng không nháy nhìn Mạc Nhĩ Khích, không có nửa phần thỏa hiệp, Mạc Nhĩ Khích cũng dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn qua Ca Lạp Nhĩ, khuôn mặt kéo căng chặt chẽ.
"Ca Lạp Nhĩ, chẳng lẽ ngươi không muốn giang sơn này sao?" Cuối cùng Mạc Nhĩ Khích nặn ra một câu: "Ngươi nên biết, hiện tại căn cơ ngươi chưa ổn, cần thông qua đám hỏi củng cố sự thống trị của ngươi! Người ta có ý ném cành này ra với ngươi, ngươi còn không mau nhận?"
"Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, nếu như cần dùng chuyện chung thân của con để đổi giang sơn Bắc Địch, con thà rằng không tiếp nhận cái gọi là thiện ý kia, dựa vào phản bội người trong lòng mình mà đạt được vinh hoa phú quý, Ca Lạp Nhĩ con chướng mắt!" Ca Lạp Nhĩ một chút cũng không lùi bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Liên Kiều nằm trên giường: " Đại thù cha mẹ đã báo, ta cũng không có yêu cầu xa vời, chỉ cần nàng tỉnh lại, mỗi ngày có thể nghe tiếng nàng hoan hô cười nói, vậy con thấy đủ rồi."
"Ca Lạp Nhĩ!" Mạc Nhĩ Khích vừa nóng vừa giận, thật muốn một tay lôi Ca Lạp Nhĩ từ bên giường ra, hắn nhìn thoáng qua Liên Kiều nằm ở nơi đó, đột nhiên tung người nhảy lên, rút bội đao bên hông ra, bổ tới Liên Kiều: "Ca Lạp Nhĩ, nữ nhân chẳng qua là một kiện xiêm y mà thôi, bộ này không có thì mặc bộ khác, ngươi cần gì phải khổ sở chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2173947/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.