Bóng đêm mù mịt, ánh trăng như nước chiếu lên đầu đường, một mảnh trong trẻo, hơn mười bóng dáng từng bước ép sát, dồn một nam một nữ kia đến một góc chết.
Tương Nghi giữ chặt vạt áo Gia Mậu, thấp giọng nói: "Gia Mậu, chúng ta cùng bọn họ nói rõ ràng, trốn không thoát coi như xong, chúng ta trở về đi, ta không thể để cho chàng mất danh tiếng."
"Tương Nghi, danh tiếng thì có gì quan trọng? Chẳng lẽ còn so ra kém tự do tự tại của chúng ta? Nàng mặc kệ đi, ta liều mạng với đầu mục một phen, nếu là có thể đánh thắng được hắn, vậy nói không chừng chúng ta còn có một con đường ra." Gia Mậu vừa quan sát phó tướng tiến tới gần kia, trong nội tâm âm thầm vừa nghĩ, nếu có thể bắt giữ hắn, dùng dao nhỏ kề vào cổ của hắn, bắt hắn đưa mình và Tương Nghi ra khỏi thành, đây mới là biện pháp tốt nhất.
Tương Nghi quay đầu lại nhìn nhìn Phương tẩu, thấy nàng đứng đó không nhúc nhích, trong lòng có vài phần lo âu, thoạt nhìn phó tướng này là có vài phần công phu trong người, Gia Mậu đi đấu với hắn, không khác lấy trứng chọi đá, chỉ là chuyện tới nước này, đây là biện pháp duy nhất.
Phó tướng kia nhảy một cái qua tới, Gia Mậu mới bắt lấy tay của hắn, chuẩn bị vặn hắn té ngã trên đất, vài người sau lưng chạy vội tới, mọi người một phen vặn vẹo bắt được Gia Mậu, sắc mặt Tương Nghi trắng bệch, nhào tới, bắt lấy tay của một người dùng sức lay:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2173929/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.