Vừa mới vừa mở mắt, ta đã nghe thấy có người căng thẳng nói bên tai: "Di nương không được rồi, mau mời đại phu nhân bên ngoài."
Từ di nương này, giờ phút này đối với ta mà nói thật là xa lạ, ta căn bản không biết, nàng là mẹ của ta.
Đôi mắt của ta nửa mở nửa khép, chỉ thấy một khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt ta, trên gương mặt đó tất cả đều là nếp nhăn, nếp uốn cơ hồ có thể kẹp chết con muỗi bay ngang qua. Tuổi mặc dù lớn, nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn, bà đưa tay ôm ta, dùng khăn nhúng nước nóng lau thân thể ta một lần, dùng một tấm vải bao ta lại thật nhanh.
Tay chân của ta bị giữ lại, vô cùng không được tự nhiên, không ngừng giãy giụa, một trận tiếng khóc vang dội lao ra từ trong miệng ta, lúc này bên cạnh truyền tới một giọng nói: "Ơ, tiếng khóc này thực vang dội, thoạt nhìn là đứa bé có sức lực."
Lão bà tử đưa ta vào trong tay một vị phụ nhân, ước chừng bốn mươi tuổi tuổi, mắt sao treo ngược, sống mũi cao, lúc tuổi còn trẻ hẳn là mỹ nhân. Phụ nhân kia nhìn chằm chằm ta một hồi, trên mặt không có nụ cười, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm ta, nhìn đến mức ta có chút nghi hoặc, không biết có phải là trên mặt mình có một khối bớt đen hay không.
Trong phòng có tiếng khóc lớn, ta cố gắng quay đầu, muốn xem xem đến tột cùng là ai khóc ở bên trong, phụ nhân ôm ta tựa như biết rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2173829/chuong-288-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.