Chương trước
Chương sau
Cái mũi nhỏ của Hứa Quân Dao nhăn lại, nhưng nàng vẫn nhắm mắt làm ngơ tiếp tục liếm láp lớp vỏ bọc đường, đợi nàng liếm thêm mấy lần nữa,  Đường Tùng Niên liền ăn luôn quả sơn trà đấy.

Nàng trừng mắt cảnh cáo hắn, nhưng Đường tùng Niên coi như không nhìn thấy, hắn thừa dịp lúc nàng không để ý liền ‘a u’ vài cái ăn hết sạch quả sơn trà trên xiên.

Uiii, chua quá chua quá!!! Vị chua tràn ngập cả khoang miệng, hắn hít một hơi thật sâu như thể lấy thêm sức mạnh, quai hàm tiếp tục gắng sức nhai, sau đó lại ép bản thân mình nuốt xuống.

Hứa Quân Dao cười khanh khách khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn.

Đáng lắm! Ai bảo ngươi cướp đồ ăn của bản cung.

Đường Tùng Niên nghe thấy tiếng cười trong trẻo của nữ nhi, vừa buồn cười lại vừa tức giận nhéo lên cái mũi của con bé: ” Con nhóc thối tha, chỉ thích cười nhạo phụ thân!”

Hứa Quân Dao càng cười vui vẻ.

Đời trước, mỗi lần khi nàng nhìn thấy lão già thối gặp xui xẻo, nàng đều có thể ăn thêm nửa chén cơm nữa.

Cha con hai người hiếm khi hòa thuận, vui vẻ cùng nhau đi dạo phố cùng nhau xem chỗ nọ ngắm chỗ kia; nhìn thấy có chỗ đang làm xiếc bọn họ cũng chen vào đám đông ấy, cùng với mọi người reo hò, hoan hô; nhìn thấy cạnh đường có mỗi ông lão nặn tò he(**),không đợi tiểu nha đầu lên tiếng Đường Tùng Niên đã bế nàng qua bên đó, bảo ông lão nặn một cái dựa theo bộ dạng của nàng.

“Không muốn, muốn phụ thân, muốn phụ thân cơ!”  Ai ngờ rằng tiểu nha đầu vừa lắc đầu quầy quậy vừa vung tay loạn xạ cả lên.

Đường Tùng Niên có chút sửng sốt, ngay sau đó vui vẻ cười lớn: ” Được thôi, vậy nặn giống phụ thân đi.”

Ai yaa, tiểu nha đầu cuối cùng cũng chủ động nói muốn phụ thân rồi.

Hắn đã nói mà, người mà khuê nữ của hắn thích nhất chính là phụ thân, mặc dù tính tình tiểu nha đầu có chút hục hặc, nhưng tâm tư muốn gần gũi với phụ thân của con bé hắn tự hiểu là được.

Hứa Quân Dao tha thiết nhìn ông lão nặn một lát, trong lúc lơ đãng, ánh mắt của nàng bị bóng dáng của người phía sau cách đó không xa thu hút. Khi nàng nhìn kĩ diễn mạo của đối phương, ánh mắt nàng lập tức sáng ngời, vừa mừng vừa sợ.

Phương Nghi cô nương?! Là nàng, chính là Phương Nghi cô cô khi còn trẻ.

Nhưng ngay sau đó, nàng liền thấy nữ tử ngẩng đầu nhìn về phía mình, bên trong đôi mắt đan phượng ấy chứa đầy thù hận không thể che giấu được.

Hứa Quân Dao thôi không cười nữa.

Nàng rất muốn nói với chính mình, ánh mắt cay độc của đối phương không phải nhắm vào mình, mà là nhắm vào lão già thối Đường Tùng Niên đang ở bên cạnh nàng,  thế nhưng ánh mắt ấy vẫn luôn chĩa thẳng vào mắt nàng, khi bốn con mắt chạm nhau, nàng thậm chí còn cảm nhận được sát khí trong đôi mắt hung tàn ấy.

Giờ này khắc này, nàng không thể không thừa nhận, người đối phương nhìn chính là mình.

Nhưng mà, tại sao chứ? Nàng chẳng qua chỉ là một con bé còn chưa đầy hai tuổi, sao có thể có thâm cừu đại hận với ai? Sao lại nhìn nàng bằng còn mắt cay nghiệt như thế?!

Càng làm cho nàng khiếp sợ chính là, ngay sau đó, nàng lại nhìn thấy một nữ tử dáng người thấp bé đi đến cạnh Phương Nghi, thái độ cung kinh nói gì đó với nàng ta, khi nữ tử kia quay mặt nhìn sang làm Hứa Quân Dao nhất thời quên cả hô hấp.

Đồ Y, là nàng ta! Lẽ nào bọn họ đã sớm quen biết nhau? Hơn nữa, giữa bọn họ có vẻ như là quan hệ chủ tớ? Nàng ta nhìn Phương Nghi cô cô với ánh mắt kính trọng như mẫu thân, và Đồ Y cái người lúc nào cũng chống đối các nàng…

Nhưng mà, rõ ràng đời trước hai người này không hề để lộ ra nửa phần quen biết. Nhưng với những gì nàng trông thấy vào giờ khắc này thì Đồ Y rõ ràng là thân phận người hầu; cái thân phận mà ở kiếp trước, nàng ta đã dùng hết những thủ đoạn độc ác để đối phó với nàng và Phương Nghi cô cô.

Lúc này, suy nghĩ của nàng có chút hỗn loạn, Phương Nghi vẫn hung tợn trừng mắt nhìn mình sau đó mang theo Đồ Y rời đi.

Đột nhiên, nàng cảm thấy bản thân mình đã mơ hồ nhận thức được vấn đề. Chỉ là, nàng vừa nghĩ liền cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, cả người lạnh buốt.

Bất luận hai người bọn họ có quan hệ gì, những chuyện đã qua là thật hay giả, rồi có một ngày nàng chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện.

Bên này, ông lão đã nặn xong ‘ Đường đại nhân’ bằng đường, Đường Tùng Niên vui vẻ trả tiền sau đó đưa tò he giống hắn y như đúc cho nữ nhi, cười nói: ” Bảo Nha nhìn nè, đây là ‘phụ thân’ mà con muốn.”

Vừa dứt lời, hắn nhìn nữ nhi trong ngực mình ‘ a ya’ một tiếng, thoắt cái cắn đứt đầu người ‘phụ thân’ kia.

Nụ cười của hắn nhất thời đông cứng lại, nhìn ‘Đường đại nhân’ mất đầu thật lâu mà không nói nên lời.

Đột nhiên hắn cảm thấy lạnh sống lưng là sao?

Do đã nói với Nguyễn Thị bọn họ sẽ về trước giờ cơm tối, vì thế Đường Tùng Niên cũng không dám đưa con đi chơi quá lâu, hắn bế Hứa Quân đi lượn thêm một canh giờ nữa, lại mua cho con bé vài món đồ chơi thú vị, sau đó lên đường về phủ.

Đêm hôm đó, Đường Tùng Niên hôn lên đôi môi nữ tử thân thể trắng nõn mềm mại trong ngực, nghe thấy hơi thở hỗn loạn, đôi mắt quyến rũ như tơ của nàng, lòng hắn kích động không thôi, lúc đang chuẩn bị xâm chiếm lãnh địa chỉ thuộc về mình.

Hắn chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng vểnh tai lên nghe ngóng một hồi, khi phát hiện không có gì khác thường hắn mới cẩn thận từng li từng tí thăm dò lối vào cửa ngọc, cứ thăm dò một chút thì dừng, tai lại vểnh lên nghe ngóng. Qua mấy lần như thế, ngay cả Nguyễn Thị đang bị hắn làm cho mềm nhũn vô lực toàn thân, cả người mơ mơ màng màng cũng phát hiện ra có gì đó không ổn.

“Chàng đang làm gì vậy?” Nguyễn Thị mở đôi mắt mịt mờ hơi nước, run rẩy hỏi.

Mời vừa rồi động tác của phu quân còn dồn dập mãnh liệt như thể muốn nuốt nàng vào bụng, không hiểu sao bây giờ lại trở nên bần thần, chậm chạm như thế.

“Ta đang nghe tiếng động của nữ nhi, xem con bé có tỉnh rồi khóc lóc gọi nương không.” Đường Tùng Niên hôn lên môi nàng, trả lời không hề giấu giếm.

Nguyễn Thị cười không nổi: “Thế bây giờ thì sao? Chàng đã nghe thấy cái gì chưa?”

Đường Tùng Niên cười nhẹ, gương mặt khó nén vẻ đắc ý: ” Rất tốt, tiểu nha đầu của chúng ta là một người nói được làm được.”

Trong tiếng cười, hắn cuối cùng cũng yên tâm mà dùng toàn lực tiến quân thần tốc, một lần tiến thẳng vào cổng thành.

Cuối cùng cũng thành công rồi, quả thực không dễ dàng chút nào. Hắn khoan khoái mà thở dài một tiếng, động tác càng ngày càng mãnh liệt, cứ thế dày vò Nguyễn Thị đến nỗi nàng phải nhẹ giọng nũng nịu không ngừng xin tha.

Lúc này, Hứa Quân Dao đang nằm dài trên giường nhỏ nhưng không sao ngủ được, cũng không có tâm tư quan tâm tới đôi phu thê ở chính phòng kia. Trong đầu nàng luôn không tự chủ được mà nhớ lại các những chuyện đã xảy ra ở đời trước.

Vào năm nàng mười tuổi, khi đó nàng vẫn còn là một tiểu nha đầu quê mùa làm viẹc trong phủ Thứ sử, hôm đó nàng đang dốc sức tính tế nhị đẳng nha đầu vẫn luôn nhiều lần bắt nạt mình, nàng muốn làm nàng ta bị đoạt mất sự sủng ái của đại công tử trong phủ.

Mắt nhìn thấy đối phương bị đuổi ra khỏi phòng, trong lòng nàng rốt cuộc cũng không thể nén được kích động nên phải lao ra góc cửa phía Tây, ngồi xuống bậc cửa cười không ra tiếng. Và, đấy cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Phương Nghi, đến tận bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ như in câu đầu tiên đối phương nói với mình.

“Tiểu nha đầu, cánh tay của ngươi sao lại cháy máu thế?”

Người đó không để ý đến sự phòng bị của nàng, mỉm cười đưa cho nàng lọ thuốc, lúc nàng lóng ngóng rắc thuốc lên vết thương xong, người nọ lại dùng chiếc khăn sạch sẽ lau tay cho nàng, cuối cùng giống như làm ảo thuật mà biến ra một xâu mứt quả đưa cho nàng, sau đó lại dưới cái nhìn hốt hoảng của nàng lặng lẽ rời đi.

Đó chính là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm nhận được lòng tốt từ người lạ.

Tiếp đó, khi nàng mười ba tuổi vào Đông Cung, thái tử lúc đó vẫn là đích trưởng tử Triệu Nguyên Đức của Thái Tông hoàng đế. Trước khi vào Đông Cung, nàng đã làm nô tì ở trên dưới ba phủ đệ của quan viên, trong cuộc tranh đấu ở phía sau phủ trạch nàng đều thuận lời vượt qua, tự mình đánh giá thì thủ đoạn của nàng cũng không thua kém một ai.

Nhưng sau khi nàng vào Đông Cung nàng mới biết được, ngày trước chỉ là những tranh đấu nhỏ không đáng nhắc tới. Còn ở Đông Cung thì khác, chỉ cần hơi mất cảnh giác đều sẽ mất mạng như chơi.

Và cũng chính ở Đông Cung, nàng mới biết được người cho mình xâu mứt quả chính là giáo tập của Đông Cung Phương Nghi cô cô.

Phương Nghi cũng là người đầu tiên ở Đông Cung chìa tay ra giúp đỡ nàng, nàng nhớ có vài lần nếu không phải nhờ Phương Nghi xuất thủ tương trợ, chỉ sợ nàng đã chết dưới mưu kế của Đồ Y.

Dần dần, nàng và Phương Nghi thân nhau hơn, hai năm ở Đông Cung Phương Nghi chính là người nàng tôn trọng và tin tưởng nhất.

Nữ tử ấy đã đối xử với nàng bằng tất cả sự dịu dàng, cũng dạy nàng rất nhiều thứ, bao gồm cả việc tính kế nam nhân. Từ đó, nàng đem toàn bộ những gì đã học được dùng lên người thái tử, vì chính mình mưu cầu tương lai, sau đó thái tử bị phế.

Và cũng vào ngày hôm đó, khi thị vệ trong cung đến bắt người thì Đồ Y kẻ luôn bất hòa với các nàng đột nhiên rút dao găm giấu trong người ra đâm về phía nàng, lúc đó bên cạnh nàng toàn là người, nàng căn bản không kịp tránh đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao đâm thẳng về tim mình. Nhưng vào thời khắc cận kề cái chết đó, Phương Nghi đã mạnh mẽ đẩy nàng ra, dùng chính mình để chặn dao cho nàng.

Phương Nghi chết, vì cứu nàng mà chết, máu tươi nhuộm đỏ tay nàng, cũng nhuộm lòng nàng trong đau thương.

Tiếp sau đó, nàng dần dần có được sự sủng ái của tân Thái tử, cũng chính là Dự vương Triệu Nguyên Hựu trước đây. Nhưng mà, khi nàng nghĩ đủ mọi cách để tìm kiếm Đồ Y, muốn báo thù cho Phương Nghi thì Đồ Y đã chết vì bệnh.

Không thể tự tay mình giết kẻ thù, đây cũng là phiền muộn lớn nhất trong lòng của Hứa thục phi đời trước.

Nhưng mà bây giờ, nghĩ tới những gì mà mình thấy ban sáng, trong lòng nàng sinh ra một loại hoài nghi.

Một Phương Nghi có thể đối xử với một đứa trẻ không quen biết tràn đầy thiện ý, với một Phương Nghi dùng ánh mắt cay độc nhìn chằm chằm một đứa trẻ, thật sự là cùng một người sao?

Hôm sau, Hứa Quân Dao nhìn bộ dạng sảng khoái của lão già thối liền biết ngay đêm qua bánh bao phu khẳng định bị lão ta dày vò không ít, sáng nay chắc sẽ dậy muộn hơn mọi khi.

Đường Tùng Niên tâm trạng cực kì vui vẻ, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn. Ngay cả khi nhi tử nghịch ngợm làm đổ cháo lên người mình, Đường Tùng Niên cũng không hề tức giận mà từ ái vỗ lên đầu thằng bé. Khi nhìn thấy nữ nhi đang chớp đôi mắt đen láy nhìn mình, hắn véo một cái lên khuôn mặt tiểu nha đầu, sau đó mới thong thả đi vào trong thay quần áo.

Hứa Quân Dao muốn đánh một cái lên tay hắn nhưng lại không trúng, nàng chỉ đành bực bội liếc xéo bóng lưng hắn đang rời đi.

Quá  lắm rồi nha lão già thối thích động tay động chân kia, quá lắm rồi đó nha, quá, quá, quá đáng ghét rồi đóoo!!!

————–

“Đại ca của con được phong làm Thanh Châu tư hộ tham quân, đầu tháng sau sẽ đi nhậm chức. Đây chính đại sự vì thế chúng ta cũng phải về nhà cũ chúc mừng mới được.” Nghe thấy sắp đặt của Vương Thị, Đường Tùng Niên không cũng không nói gì.

“Nương nói rất đúng, đợi con an bài một chút, sau đó nhà ta lên đường ngay.”

Vương Thị gật đầu, mấp máy môi muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nhớ đến mẫu tử hai người vừa mới vì chuyện của Đường Bách Niên mà cãi nhau, đành nuốt những lời muốn nói vào trong lòng.

Thôi vậy, thôi vậy. Dù sao nàng vẫn còn chút tiền để dành, cứ lấy số tiền ấy đưa cho trưởng tử cũng được, để sau khi đi nhậm chức hắn còn đi lo lót chút chút.

Ngoài ý muốn phát hiện người mà bản thân mình tôn trọng nhất có lẽ đối xử với mình không đơn giản như vẻ bề ngoài, dầu rằng nàng đã nhiều lần nói với bản thân rằng tương lai mình nhất định sẽ điều tra rõ ràng tất cả chuyện này nhưng trong lòng Hứa Quân Dao vẫn cảm thấy nặng nề.

Nàng bước đôi chân nhỏ bé đi một đoạn đường, đột nhiên nhìn thấy Hạ Thiệu Đình đang từ bên kia đi tới, ánh mắt nàng lập tức sáng lên, dang rộng cánh tay ngắn ngủn nói: ” Bế bế.”

Cho dù nàng có nhận thức sai lầm về người đời trước, nhưng nàng có thể khẳng định thiếu niên tướng quân vẫn luôn là ánh trăng sáng trong lòng của nàng.

Vì thế, vào giờ phút này nàng rất cần sự an ủi của thiếu niên ánh trăng.

Mặc dù Hạ Thiệu Đình không còn lùi lại vì sợ hãi như trước nữa, nhưng cũng không làm theo ý muốn của nàng, hắn chỉ đứng im tại chỗ, cau mày nhìn nàng đầy phiền não.

Nha đầu thảo mai này, con bé sẽ không có âm mưu gì chứ?

Thấy hắn không đến cạnh mình, Hứa Quân Dao cứ ngồi ì trên đất, hai tay vẫn giữ nguyên động tác ban đầu.

“Ngươi, ngươi mau đứng dậy đi, dưới đất lạnh lắm.” Hạ Thiệu Đình lắp bắp nói.

“Thơm một cái thì nàng sẽ đứng dậy luôn!” Châu ca nhảy tung tăng theo sau Hạ Thiệu Đình thấy bộ dạng như thế của muội muội bèn thản nhiên nói.

Khi hắn muốn mẫu thân thơm cũng sẽ làm như thế.

Hạ Thiệu Đình do dự một lát, nhưng rốt cuộc vẫn sợ nàng ngồi dưới đất lâu sẽ bị lạnh nên cuối cùng hắn vẫn tiến lên, ôm lấy tiểu nha đầu đang chơi xấu, sau đó thơm lên khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của nàng với tốc độc ánh sáng.

Lúc được ôm trong vòng tay gầy yếu của thằng bé, trong lòng Hứa Quân Dao cực kì vui sướng, nhưng khi gò má của nàng đột nhiên cảm thấy ấm áp, đợi nàng hiểu ra vấn đề thì hai má đã đỏ bừng cả lên, cả người giống như bị sét đánh trúng.

Hắn hắn hắn hắn thơm, thơm bản cung rồi!!!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.