Một khoảng thời gian dài sau đó Đường Tùng Niên không còn mơ thấy giấy giấc mơ tương tự như thế nữa, cũng vì công sự bề bộn nên ông cũng không rảnh nghĩ nhiều, rất nhanh sau đó đã ném nó ra sau đầu.
Ngày nhà họ Nghiêm rời kinh, Đường Quân Dao không đến tận nơi đưa tiễn, mà chỉ nhìn Nghiêm Tiểu Ngũ tạm biệt huynh tẩu từ xa rồi theo cha nương lên xe ngựa rời kinh.
Lúc sắp lên xe, Nghiêm Tiểu Ngũ dừng chân, quay người nhìn về phía cổng thành, vẻ mặt có chút hốt hoảng.
“Tiểu Ngũ, con làm sao thế?” Tưởng Thị khó hiểu hỏi.
“Không sao ạ.” Nghiêm Tiểu Ngũ quay người, cánh môi mím lại, sau đó nở ra một nụ cười duyên dáng: “Nương, kinh thành thật tốt, người thấy thế không?”
Tưởng Thị giật mình, nhưng nhanh chóng hiểu ý nữ nhi, nàng xoa mu bàn tay nữ nhi một cách từ ái và cười nói: “Đúng vậy, kinh thành thật tốt! Sau này có cơ hội chúng ta sẽ lại đến kinh thành dạo chơi, con thấy có được không?”
“Dạ được ạ!” Nghiêm Tiểu Ngũ gật đầu thật mạnh.
Nghiêm Vĩnh Nghiệp dặn dò trưởng tử yên tâm chuẩn bị thi thấy thế bèn nở một nụ cười: “Tiểu Ngũ, đỡ nương con lên xe đi, giờ cũng muộn rồi, chúng ta nên khởi hành thôi.”
Nghiêm Tiểu Ngũ thưa vâng một tiếng, lúc nhìn về phía cổng thành lần cuối nàng bỗng nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía xa.
Đôi mắt nàng lập tức sáng lên, nụ cười trên mặt trở nên rạng rỡ.
Là Dao Dao, Dao Dao đến tiễn nàng kìa!
“Tiểu Ngũ?” Thấy nàng đứng yên không nhúc nhích, Nghiêm Vĩnh Nghiệp gọi lại lần nữa với vẻ khó hiểu.
“Nha đầu khờ này lại giả ngốc phỏng?” Anh cả nhà họ Nghiêm dùng sức vò đầu nàng, làm mái tóc được buộc gọn gàng của nàng rối tung rồi bù, lập tức giành được ánh nhìn giận dữ của tiểu cô nương.
“Đáng ghét! Làm tóc muội loạn cả rồi nè, người ta khó khăn lắm mới buộc được đó.” Nghiêm Tiểu Ngũ thu lại ánh mắt, giọng nói nũng nịu sặc mùi phàn nàn.
Anh cả Nghiêm gia cười ha hả, lại chọc một cái lên khuôn mặt giận dữ của nàng, khi tiểu cô nương đang nổi giận thi vội vàng rụt tay về, giả vờ ho khan khi trông thấy vẻ mặt bất lực của cha nương cùng ánh mắt đong đầy ý cười của thê tử bên cạnh: “Được rồi, đừng có phát phát ngốc nữa, nhanh lên xe đi! Thuận buồm xuôi gió, ca ca và tẩu tẩu đều không ở cạnh nên muội phải hiếu thuận với cha nương nhé, biết chưa?”
“Muội biết rồi!” Nghiêm Tiểu Ngũ ồm ồm đáp lại, một lần nữa nhìn về phía bóng dáng quen thuộc ở đằng xa, bấy giờ vẫn bịn rịn dìu Tưởng Thị lên xe ngựa.
Khi xe ngựa di chuyển, nàng thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn anh cả Hạ gia nói: “Đại ca, muội và cha nương đợi tin tốt của huynh!”
Anh cả Nghiêm gia mỉm cười gật đầu, một lát sau lại thấy nàng bỗng nhiên vẫy tay về phía xa, sau đó hai tay khép bên môi, hét to: “Ta đi đây, ngươi phải giữ gìn sức khỏe nhé!”
Hắn ngạc nhiên, đang định hỏi muội muội nói chuyện với ai, nhưng Nghiêm Tiểu Ngũ đã bỏ màn xe xuống, tuấn mã cất võ, bụi cuốn mù mịt, chở bọn họ đi xa dần.
Đường Quân Dao nghe thấy tiếng hét quen thuộc thì không khỏi cười nhẹ.
Nha đầu khờ này phát hiện ra mình nên đang tạm biệt mình đấy ư!
Nàng nhìn xe ngựa đi xa, chẳng bao lâu đã biến mất khỏi tầm mắt, nàng thở dài một hơi, lúm đồng tiền bên má càng hiện ra rõ hơn.
“Nghiêm cô nương vừa tạm biệt chúng ta sao? Thị lực của nàng ấy tốt thật đấy, cách xa thế mà vẫn nhìn thấy chúng ta.” Lam Thuần sửng sốt nói.
Đường Quân Dao bật cười: “Phải đấy! Thị lực tốt thật sự.”
Kỳ thi mùa xuân đã đến đúng hạn, đây là kỳ thi đầu tiên sau khi Cảnh Xương đế Triệu Nguyên Hựu đăng cơ, bởi vậy mà hắn rất coi trọng nó.
Vì Đường Quân Dao có ký ức của đời trước nên biết được Đường Hoài Châu nhất định sẽ đỗ cao trung, cho nên nàng cũng chẳng lo lắng gì cả. Song, khi nhìn thấy dáng vẻ ung dung như mình của Đường Hoài Châu, nàng không nhịn được mà hỏi: “Huynh không thấy căng thẳng rồi sợ mình thi rớt sao?”
Đường Hoài Châu cười tủm tỉm trả lời: “Ban đầu ta cũng rất căng thẳng, nhưng thấy muội ung dung như vậy thì ta biết rằng lần này mình chỉ cần làm hết sức, kiểu gì cũng có tên trên bảng.”
Đường Quân Dao bấy giờ mới vỡ lẽ, nhướng mày nói: “Vì thế nên huynh chưa bao giờ hỏi muội những chuyện về vận mệnh tương lai của bản thân huynh, của cha và của Đường gia chúng ta sau này sao?
Hắn biết rõ nàng có ký ức của đời trước, có thể coi là một nhà tiên tri thực sự, nhưng hắn chưa bao giờ hỏi nàng những chuyện liên quan tới lợi ích của bản thân, quả thực khiến nàng khá bất ngờ.
Đường Hoài Châu thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy!”
Đều là người một nhà, nếu biết gia đình sẽ gặp nạn, muội ấy nhất định sẽ cảnh báo trước, tất sẽ không bình chân như vại. Nhưng muội ấy không hề nói gì, điều này cho thấy bọn họ của đời này không gặp phải đại nạn gì, ít nhất là bọn họ sẽ không gặp nạn trước khi muội ấy qua đời ở đời trước.
Đã như vậy thì hắn cần gì phải hỏi nhiều? Cần gì phải biết trước những chuyện sẽ xảy ra sau này để rước buồn phiền vào thân? Hắn chỉ cần xuôi theo quỹ đạo của đời người đã được định sẵn từ trước là được, không cần để những thứ gọi là tiên tri kia quấy rối cuộc đời của mình.
Đường Quân Dao nhìn xoáy vào hắn, tên nhóc ấu trĩ nằm bò dưới tán cây chọc tổ kiến, khua khăn tay làm bà đồng gọi quỷ, thay nàng gánh họa ứng phó với mẫu thân nhưng luôn giựt dây nàng bảo cha mua cái này cái kia cho hắn năm đó đã dần trở thành một thiếu niên thích nghiêm mặt giả bộ trưởng thành, nhưng lại bị nàng lật tẩy sau nhiều lần tức đến độ giậm chân, cho đến bây giờ chàng thanh niên này đã có đủ khả năng gánh vác gia đình, thực sự đảm đương trách nhiệm làm của người chồng, làm cha.
Nàng biết, trong tương lai không xa, hắn sẽ chính thức trở thành tiểu Đường đại nhân của ‘hổ phụ’ Đường Tùng Niên. Nàng càng hiểu rõ hơn, tiểu Đường đại nhân đời này với cái vị ở đời trước là hai người hoàn toàn khác nhau.
Trong cung Phượng Tảo, Triệu Nguyên Hựu cùng Lương Dục Yên đang dùng bữa tối.
Hôm nay không phải ngày mùng một, cũng không phải ngày mười lăm, nhưng hắn lại chọn đến cung Phượng Tảo dùng bữa, điều này khiến cho Lương Dục Yên vẫn luôn bị Hồ Lệ phi cùng Hứa tiệp dư chèn ép vô cùng xúc động, nàng ta cố gắng thi triển kỹ năng toàn thân, hầu hạ một cách dịu dàng cẩn thận.
Việc này cũng không thể trách nàng, vốn tưởng rằng Hứa Đinh Uyển chỉ là một con chó dưới tay nàng, nào ngờ nàng lại bị nó cắn ngược lại một cái, giẫm lên nàng một bước lên trời, thậm chí nàng ta còn được vua sủng ái hơn cả người từng là ‘chủ tử’ của nàng ta.
Đặc biết là, lúc nào Hồ Lệ phi cũng thích lấy chuyện này ra để châm biếm nàng, càng khiến nàng tức điên lên.
Hai thị thiếp từ thời Thái tử Đông cung, thì Họa Quyên là người đầu tiên chết trong tay Hồ Lệ phi, không chỉ mất đi tính mạng mà còn chết trong sự căm ghét của bệ hạ, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Vốn tưởng rằng lần trước Hứa Đinh Uyển bị ong đốt vào mặt, dung mạo hoàn toàn bị hủy hoại, nào ngờ nàng ta lại hiểu được đạo lí lấy lui làm tiến, tỏ ra yếu đuối đúng lúc để khơi dậy lòng thương hại của bệ hạ, từ đó nàng ta không chi được sủng ái mà còn càng ngày càng thịnh, hiện tại đã trở thành phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung, chỉ đứng sau Hồ Lệ phi.
Này đã tính là gì, điều khiến nàng hoang mang nhất chính là Hứa Đinh Nhược đã hoài thai!
Ngay ngày hôm qua, thái y đã chẩn ra Tiệp dư Hứa Đinh Uyển đã hoài long tự, Triệu Nguyên Hựu vui mừng ra mặt, thưởng lớn cho tất cả cung nhân của cung Hinh Khánh, nếu không phải vì không phù hợp với quy định của tổ tiên thì e rằng hắn đã lập tức hạ chỉ tấn Hứa Đinh Uyển lên làm Chiêu Nghi đứng đầu chín tần rồi.
Nhưng cho dù như thế, nàng cũng hiểu rõ rằng một khi Hứa Đinh Uyển sinh hạ đứa bé này, cho dù là nam hay nữ, thì cái phân vị Chiêu nghi này cũng chắc chắn là của nàng ta. Dẫu sao đây cũng là đứa con đầu tiên của bệ hạ, đương nhiên sẽ được coi trọng hơn.
Nàng cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục như này nữa, nàng nhất định phải nghĩ cách thay đổi cục diện trước mắt này. Tuy thành hôn đã lâu, và bệ hạ cũng càng thêm kính trọng nàng, nhưng nếu bàn về sủng ái thì nàng không bao giờ bằng Hồ Lệ phi và Hứa tiệp dư.
Trong một tháng, trừ những ngày mùng một và mười lăm cố định ra, thời gian còn lại hắn rất ít khi đến cung Phượng Tảo của nàng. Cho dù là thỉnh thoảng đế cũng chỉ ngồi một lúc, hoặc là dùng bữa với nàng, hoặc là nói chuyện với nàng một lát rồi rời đi, tiếp đó chẳng có gì cả.
Nàng đặt đũa bạc xuống, đưa khăn sạch cho Triệu Nguyên Hựu, nhìn hắn lau miệng rồi lại nghe hắn phân phó: “Hôm nay, khi hạ triều ta có nghe Hoài Miễn nói, gần đây Ngũ hoàng muội khẩu vị rất tốt, nàng dặn Ngự thiền phòng làm chút đồ ăn mà con bé thích rồi đưa qua, nhận tiện bảo Uông thái y tới chẩn mạch cho con bé.”
“Vâng, ngày mai thần thiếp sẽ sắp xếp.” Nàng dịu dàng đáp.
Triệu Nguyên Hựu gật đầu, lại nói: “Bên Hứa tiệp dư nàng cũng lưu ý nhiều chút, đừng để những thứ không có mắt ca vào nàng ấy. Bây giờ nàng ấy vẫn đang ở thời kỳ đầu, mạch tượng chưa vững, nên không thể chịu sức ép.”
“Bệ hạ yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ sai người tận tâm chăm sóc.” Nụ cười trên mặt Lương Dục Yên càng cứng ngắc, nắm tay siết chặt, phải mất một lúc mới miễn cưỡng ép được cảm giác đố kị trong lòng xuống.
Triệu Nguyên Hựu không phát hiện ra sự khác thường của nàng ta, lại tiếp tục nói với nàng ta vài lời không quan trọng, khi hắn toan rời đi, thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của nàng ta: “Trà Long Tĩnh hôm nay vừa đưa tới, thần thiếp đặc biệt sai người pha một ấm, bệ hạ có muốn nếm thử không?”
Triệu Nguyên Hựu thấy ánh mắt của nàng đầy vẻ thành khẩn, trái tim chợt mềm nhũn, cũng không muốn phụ lòng tốt của nàng, nên đành gật đầu rồi ngồi lại chỗ cũ, cười nói: “Như vậy cũng được, để trẫm nếm thử xem sao.”
Lương Dục Yên nở nụ cười tươi, hai tay ở trong tay áo nắm thật chặt, một lát sau, nàng ta đánh mắt với đại cung nữ ở cạnh, thấy đối phương hiểu ý mà lui xuống thì nỗi khó chịu trong lòng càng trở nên chua xót.
Chẳng bao lâu, một nữ tử mặc cung trang màu hồng bưng đĩa trà chầm chậm tiến vào, anh nến lung linh phản chiếu chiếc trâm trân châu trên tóc nàng ta, chiến ra một ánh sáng nhỏ óng ánh.
“Bệ hạ, mời dùng trà.” Nữ tử nhẹ nhàng nâng tay ngọc, bưng đĩa trà tới trước mặt Triệu Nguyên Hựu, giọng nói mềm mại bùi tai, nhẹ nhàng êm ái, truyền vào tai như thể có một chiếc lông vũ đang phe phẩy trong đấy lòng.
Triệu Nguyên Hựu cũng không để ý, dù sao hậu cung hắn cũng có ba ngàn mỹ nhân, không thiếu những phi tần có giọng nói hay, với lại hắn cũng chẳng có sở thích đặc biệt về phương diện này, cho nên làm thinh mà vươn tay ra nhận đĩa trà.
Hắn đang định đưa chén lên môi thì lại vô tình nhìn thấy diện mạo của cung nữ kia, lập tức ngẩn ra, động tác dừng lại giữa chừng.
Cung nữ kia dường như không nghĩ rằng hắn sẽ đột nhiên ngước mắt lên, khuôn mặt tức thì trắng bệch vì sợ hãi, cuống quít cúi đầu xuống ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn xoắn chặt khăn tay một cách bất an.
Triệu Nguyên Hựu đặt chén trà trong tay xuống bàn, nhìn nàng ta rồi trầm giọng nói: “Ngẩng đầu lên để trầm nhìn.”
Lương Dục Yên ở cạnh nghe thấy hắn nói lời này, lòng cay đắng như ăn trúng một nhánh hoàng liên(*).
(*) Hoàng liên: Thuốc bắc thảo dược, có vị đắng, chữa bệnh như giải nhiệt, táo bón, giúp an tâm…
Nàng biết ngay sẽ thế mà, một khi bệ hạ nhìn thấy diện mạo của cung nữ này, nhất định sẽ không dễ dàng để nàng ta rời đi. Mặc dù đây là một nước cờ mà nàng thầm trù tính, mục đích là để cướp đi sự sủng ái của bệ hạ trong tay hai người Hồ Hứa kia, nhưng khi thật sự đi đến bước này, trái tim nàng vẫn khá là khó chịu.
“Bệ hạ đang gọi ngươi đấy, còn không mau ngẩng đầu lên!” Nàng trấn tĩnh lại, khẽ trách cung nữ vẫn luôn cúi gằm đầu.
Cung nữ kia cúi đầu thưa ‘dạ’. sau đó chầm chậm ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Lương Dục Yên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Triệu Nguyên Hựu, không để sót bất kì phản ứng nào của hắn. Thoạt nhìn hắn hơi ngẩn ra, ngay sau đó là khiếp sợ không thôi, không dám tin mà mở to hai mắt, nắm tay siết thật chặt.
Triệu Nguyên Hựu thật sự không dám tin, thoạt nhìn thì nữ tử này giống Đường Quân Dao tới năm sáu phần!
Nhưng nếu nhìn kĩ lại lần nữa, năm sáu phần này chỉ còn lại ba bốn phần, tiếp tục nhìn kĩ hơn, thì sẽ phát hiện nàng ta hoàn toàn không có vẻ cao quý từ toát ra từ trong xương cốt như Đường Quân Dao.
Mấy phần giống này, chẳng qua chỉ là cố ý mô phỏng cách trang điểm cùng ăn mặc mà thôi, nên thoạt nhìn sẽ có cảm giác giống nhau.
Nhưng dù là như thế, cũng khiến hắn vô cùng kinh ngạc, nhất là khi hắn trông thấy vẻ mặt của Hoàng hậu, hắn lập tức hiểu ra ngay, tức đến độ cả người phát run.
“Cút ra ngoài!” Hắn ném mạnh chèn trà xuống đất, tiếng giòn giã của đồ sứ rơi xuống đấy kèm theo tiếng quát phẫn nộ của hắn khiến cho đôi chân của cung nữ lập tức mềm nhũn, suýt nữa ngã sụp ra đất.
“Bệ hạ, nàng ta…” Lương Dục Yên bạt vía kinh hồn, nàng không ngờ rằng sự việc lại khác xa dự liệu của mình như vậy. Lương Dục Yên muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt ăn thịt người của Triệu Nguyên Hựu thì lập tức câm như hến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]