Ta tên Bạch Chỉ, ta là gia chủ Tây Bắc Tề Vân Phủ.
Ta từng yêu một người, cũng từng hận một người.
Yêu một người, bởi vì yêu không được, cho nên sẽ luôn luôn có một rung động cầu mà không được. Hận một người, bởi vì giết không được, cho nên hận ý vô cùng vô tận kia tìm không được chỗ phát tiết, chỉ có thể mãnh liệt tồn tại ở trong lòng.
Thứ không có được giống như là một viên sạn ở dưới đáy lòng, nó nhỏ như vậy, vuông vức như vậy, thô ráp như vậy, ở dưới đáy lòng người ta mài ra máu vô cùng vô tận.
Đây vĩnh viễn là vết thương không bao giờ lành, đây là sự tra tấn kéo dài không thôi.
Long Kiểu Nguyệt, một cái tên thật đẹp, một đoá hoa thật vô tình. Nở trên đỉnh núi cao cấm kỵ, cánh hoa thuần khiết không tì vết cùng nhụy hoa hơi run rẩy, trên tuyết trắng, hấp dẫn mỗi một lữ khách ngây thơ vô tà không dành thế sự.
Có độc.
Mỗi một tấc, mỗi một phần đều có độc.
Trên giang hồ nổi lên rất nhiều lời đồn đại.
Những lời đồn đại đó là như thế nào, ta cũng không muốn biết nữa. Kỳ thật đoán cũng đoán được, đại khái chính là gia chủ như ta không tốt như thế nào, tay phải bị phế bỏ không biết vì sao bị thương đến gân mạch, không thể dùng công luyện kiếm nữa.
Gia chủ đều đã chật vật như thế, môn hạ môn sinh làm sao có thể chịu phục.
Ngày hôm qua một đệ tử dưới môn hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-dai-tac-chien/3262157/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.