Phụ nhân kia hét lên một tiếng, bị huyết nhục dưới mặt đất phân không ra hình người kia làm cho giật mình hồn bay lên trời, thất tha thất thểu hướng phía trước bỏ chạy.
Đám người bên cạnh hiển nhiên cũng hoảng sợ, chỉ hai mặt nhìn nhau, nửa ngày mới líu lưỡi nói: "Yêu quái này là đánh không chết! "
Mọi người vừa kinh và sợ, phụ nhân kia đứng ở một bên, dư kinh bất định, chỉ hận hận nhổ nước miếng, mắng: "Chưa từ bỏ ý định, sợ là muốn bò tới hại người trong thôn chúng ta!"
Hình người toàn thân máu tươi vẫn run rẩy như trước, muốn bò về phía nàng. Rốt cục có người mở miệng: "Chi bằng châm lửa? Yêu quái đánh không chết, lửa có thể thiêu chết?"
Ngàn dặm bụi cỏ lau, cần đốt bao lâu?
Rốt cục có thôn dân vội vàng chạy về nhà, lấy cây châm lửa đến, đem một chút lửa đang cháy kia ném vào trong lau sậy xanh biếc dưới làn gió nhẹ.
Ngọn lửa ánh lên như vì sao lan ra đồng cỏ. Đám người lui sang một bên, chỉ đề phòng yêu quái kia có khí lực chạy thoát. Phụ nhân kia tức giận bất bình chửi rủa, tay lại đưa vào trong tay áo, lấy ra khối đá tam sắc long lân kia, nhìn về phía ánh mặt trời.
Ngọn lửa lan rộng và nhanh chóng thiêu rụi bên cạnh con quái vật.
Ngọn lửa làm mờ tầm mắt của mọi người. Trong ngọn lửa vô tận cùng dày vò, Bạch Lộ thê lương thét chói tai, nàng duỗi tay về phía ta sáng dưới ánh mặt trời mê ly,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-dai-tac-chien/3262147/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.