Hiện tại Hoàng đế vẫn còn hôn mê, tin tức này tạm thời chưa được công khai. Nhưng kéo dài quá lâu cũng không phải cách.
“Sứ thần Yến quốc đến là để xin bức Bách Điểu Triều Phụng đồ của bổn cung. Bổn cung sẽ nhanh chóng hoàn thành, coi như dẹp yên việc này.”
Điều mà trước đây ta không bao giờ nhượng bộ, nay lại đơn giản đồng ý. Vừa giải quyết được tình thế cấp bách, lại giúp Vệ quốc giành thêm một tòa thành, khiến các đại thần không còn lý do để phản bác.
Chuyện triều chính tạm kết thúc tại đây.
Khi ta chuẩn bị hồi cung, Khang Vương xuất hiện, chặn kiệu của ta.
“Khang Vương điện hạ, đường hồi phủ của thần tử không phải ở đây.” Ta lạnh nhạt nói.
Khang Vương quạt nhẹ cây quạt trong tay, cười nói: “Hoàng hậu nương nương quả là lợi hại. Thần đệ cứ nghĩ Hoàng hậu chỉ giỏi làm mưa làm gió trong hậu cung thôi chứ.”
“Khang Vương thật vô lễ.” Giọng ta lạnh đi, sắc mặt không chút vui vẻ: “Cái bẫy Khang Vương sắp đặt, đánh đổi cả một Tiêu Thái phó, thật đáng giá sao?”
Khang Vương cười cợt: “Lời của Hoàng hậu, thần đệ không hiểu. Nhưng Hoàng hậu định kéo dài chuyện này được bao lâu? Thay vì vậy, sao không buông tay, để thần đệ xây dựng đất nước, còn Hoàng hậu thì đến Tây cung hưởng phúc?”
Ta liếc nhìn cây quạt của hắn, trên đó là bức tranh sơn thủy, bèn mỉm cười nói: “Nếu Khang Vương thích sơn thủy, bổn cung cũng có thể tấu lên Hoàng thượng, để điện hạ ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-tren-dinh-trieu-duong/3732010/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.