“Nếu bệ hạ thực sự muốn Thẩm Quý phi được nhìn qua, thần thiếp chỉ cầu bệ hạ một ân điển.”
Ta chậm rãi nhả lời, tạo cho Hoàng đế một lối thoát.
“Nàng cứ nói.”
"Thần thiếp xin thay mặt các phi tần trong lục cung cầu một ân điển từ bệ hạ: Sau này, các nàng được sống yên ổn tại khu Tây cung và được cấp phát chi tiêu hàng ngày như Thái phi. Tất cả các khoản này sẽ do ngân khố quốc gia chi trả."
“Khi phi tần qua đời, không cần nhập hoàng lăng, thần thiếp đã chọn sẵn một vùng đất phong thủy tốt, ngày sau an táng theo lễ nghi của Thái phi.”
Ta quỳ dưới đất, vì sự an ổn sau này của các phi tần mà cầu xin.
“Hoàng hậu thật nhân từ, không hổ là mẫu mực của hậu cung.” Thẩm Vân cười, nhưng giọng điệu đầy mỉa mai.
“Tốt, cứ theo lời Hoàng hậu mà làm.” Hoàng đế dường như hài lòng vì ta đã gỡ rối cho tình thế trước mắt, đồng thời cũng xoa dịu sự đối đầu giữa triều đình và hậu cung.
Ta đứng dậy, ra hiệu cho Tử Anh mở bức thêu.
Trên bức thêu là cảnh sơn thủy hữu tình, giữa bức tranh là một đôi uyên ương tựa sát vào nhau.
Phía góc phải có dòng chữ “Hải thệ sơn minh” thêu bằng chỉ đen, nét bút phóng khoáng mạnh mẽ.
Bức thêu trông đã có tuổi, nhưng từng sợi chỉ vẫn sáng bóng, rõ ràng được người giữ gìn vô cùng cẩn thận. Đôi uyên ương trong tranh, từng đường nét, từng ánh mắt đều như ta và Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-tren-dinh-trieu-duong/3732003/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.