Hắc Xà cùng Hôi Xà cũng bị Tô Mạt đút thuốc tê đặc chế thêm độc dược, để bọn hắn một chút hơi sức cũng không có, nói chuyện cũng không được, coi như giả bộ đau bụng cũng không giả được.
Tô Mạt mới không tin cái loại giả yếu nhược bỏ trốn đó, cái gì giả bộ đau bụng, là có thể lừa gạt người, sau đó đánh ngã người chạy trốn.
Vậy cũng phải xem đối thủ mới được.
Nàng quản hắn khỉ gió có phải đau bụng nhức đầu hay không, một ngày không để ý tới, nếu dám gọi một ít độc dược để hắn câm miệng.
Hắc Xà cũng Hôi Xà hình như cũng biết thủ đoạn của nàng, căn bản không dám làm gì, dù thế nào đi nữa bọn hắn trên tay có Nhạc Phong, bọn họ tin tưởng, Tô Mạt sẽ không làm gì bọn họ.
Dọc theo đường đi, Tô Mạt vô cùng vui vẻ, còn có tâm tình mang theo Lan Nhược cùng Lan Như phi ngựa bắn chim nhạn, hoặc là đuổi theo thỏ, tóm lại không có Nhạc Phong nhi diễn trò ngay trước mắt, bọn họ chơi cực kỳ sung sướng.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn đi theo họ cách đó không xa, mặt lộ vẻ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đuổi theo bóng dáng của Tô Mạt.
Hôm nay nàng đã trưởng thành, mặc kệ mặc quần áo gì đều đẹp mắt, hoang vu như vậy, bầu trời xanh thẳm, mặt đất vàng xám, cỏ hoang xào xạc, ngược lại làm cho nàng có vẻ như tinh linh, làm cho người ta vui tai vui mắt, không thể rời mắt.
Đêm khuya, ngoài hai trăm dặm.
Doãn Thiếu Đường mặc áo trắng bồng bềnh, áo choàng màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294669/chuong-2190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.